Một mạch liền có thể vây khốn nhiều thôn dân như thế, sự lợi hại của Hàn Tam Thiên không cần nhiều lời, phần lớn năng lực cũng đã được phản ánh rõ với người trong thôn.
Nói xong, Hàn Tam Thiên quay mắt nhìn về phía trưởng thôn, thu hồi khống chế đối với những thôn dân khác:
"Trưởng thôn, có lẽ chúng ta không tính là người tốt, nhưng tuyệt đối không phải là người xấu, ta cũng không hiểu rõ, ta biết được bên trong quan tài là người sống thì có liên quan gì đến chuyện tối hôm nay? Tại sao lại khiến cho thái độ của tất cả mọi người thay đổi lớn như vậy?"
Nhìn Hàn Tam Thiên vừa động thủ cùng với sự chân thành tha thiết trong mắt của Hàn Tam Thiên bây giờ, lửa giận của lão trưởng thôn dần dần có chút biến mất: "Ngươi thật sự không phải người của nó sao?"
"Trưởng thôn cứ nói nó, là chỉ người nào?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ nói.
"Tam Thiên chính là minh chủ của chúng ta, từ trước đến nay chỉ có chúng ta là người của hắn, ai có tư cách khiến hắn ở bên dưới phục tùng người khác chứ?" Mặc Dương giải thích nói.
"Không sai."
"Không sai."
Sau đó đám người cũng cùng nhau gật đầu.
Nhìn thấy như thế, lão trưởng thôn chau mày: "Chẳng lẽ là ta hiểu lầm các ngươi sao?"
"Trưởng thôn, rốt cuộc là trong thôn này đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Tam Thiên hỏi.