“Chỉ là để người nhìn rõ thực tế mà thôi. Đối Với Hàn Tam Thiên, cả tài lẫn tướng mạo người đều thua ta, đối với Hàn Niên mà nói, sự sung túc sau này của ta đối với nó cũng sẽ hơn ngươi."
“Nếu ta là người, cho dù chỉ còn sót lại một chút lý trí, một chút lương tâm, sẽ không giả Và làm ngơ mà không thấy, ta sẽ ngoan ngoãn lập tức rút lui" Lục Nhược Tâm điềm đạm lên tiếng.
“Nhưng mà dù gì Lục gia và Phụ gia cũng là chỗ thân quen, chúng ta khi nhỏ cũng đã từng chơi với nhau, ta xem người như chị em, hay là như vậy, ta muốn Hàn Tam Thiên đường đường chính chính cưới ta làm vợ, ta làm lớn người làm nhỏ, người thấy thế nào?"
“Chuyện này người không nên hỏi ta, người người nên hỏi chính là Hàn Tam Thiên" Tô Nghênh Hạ hiểu rõ ý đồ của Lục Nhược Tâm, nếu như không phải Hàn Niên đang nằm trong tay cô ta, thì Tô Nghênh Hạ lập tức muốn chửi cô ta là đồ chó cái chuyên đi làm chuyện ác.
Sắc mặt Lục Nhược Tâm đột nhiên lạnh đi, nếu như Hàn Tam Thiên đồng ý, sao cô ta lại làm ra những chuyện như vậy.
“Hỏi Hàn Tam Thiên sao?" Lục Nhược Tâm nở một nụ cười lạnh, trong tay cô ta đột nhiên cử động, bức tranh kia liền lập tức thay đổi, liền xuất hiện cảnh lúc Hàn Tam Thiên đối đầu với các thú.
Ác thú nuốt Hàn Tam Thiên vào bụng, Lục Nhược Tâm liền liếc nhìn Tô Nghênh Hạ, trong ánh mắt Tô Nghênh Hạ lập tức xuất hiện sự lo lắng và sợ hãi, cô ta liền cười: " Ta cũng muốn hỏi, nhưng vấn đề là..."
“Hàn Tam Thiên đã bị ác thú nuốt chửng, bản thân hắn đang gặp nguy hiểm, còn tâm tư nào mà trả lời câu hỏi của ta chứ?"Dứt lời, liền đưa mắt nhìn Tô Nghênh Hạ.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang gặp phải tình cảnh như vậy, Tô Nghênh Hạ vô cùng lo lắng.
Hắn là người cô yêu nhất trên đời.
“Mặc dù ác thú rất lợi hại, nhưng mà đỉnh Lam Sơn có cách để đối phó với nó, nhưng mà tại sao ta lại phải ra tay giúp đỡ một người không hề có quan hệ gì với mình chứ? Cho dù ta có đồng ý, thì trên dưới Lục gia cũng không đồng ý." Lục Nhược Tâm cười cợt nói.
“Ngươi muốn như thế nào?" Tô Nghênh Hạ thông minh như vậy, sao lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của cô ta chứ.
“Chỉ cần người nói Hàn Tam Thiên cưới ta, ta lập tức sẽ có cách thuyết phục người của Lục gia đi cứu hắn, người suy nghĩ kỹ đi. Nhưng đừng có trách ta không nói trước cho người biết, Hàn Tam Thiên bị ác thú nuốt vào bụng đã nhiều ngày, lúc này có lẽ đã kiệt sức, nếu như chậm thêm chút nữa..." Lục Nhược Tâm nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Nếu như muộn thêm chút nữa, e rằng xương cốt của hắn cũng không còn" Chi Mộng lành lùng tiếp lời.
Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại, mặc dù cô rất lo lắng cho hoàn cảnh của Hàn Tam Thiên lúc này, nhưng muốn cô tự tay đẩy Hàn Tam Thiên vào lòng của một nữ nhân khác, quả thật cô không thể làm được.
Cô cũng không muốn dùng cách này để phản bội lại Hàn Tam Thiên.
Nhưng ác thú trong bức tranh hung tợn như vậy, Tô Nghênh Hạ cũng có thể biết được, nếu như không cứu, Hàn Tam Thiên sẽ bị ác thú tiêu hóa mất.
Tô Nghênh Hạ không sợ dùng cái chết để bảo vệ sự chung thủy trong tình yêu đối với Hàn Tam Thiên, nhưng dùng cái chết của
Hàn Tam Thiên để bảo vệ đoạn tình cảm này, Tô Nghênh Hạ sao không do dự được chứ.
Cô yêu Hàn Tam Thiên, sao lại nở để hắn chết chứ.
Nhưng trong lúc này, có thuộc hạ chạy đến cửa của mật thất, sau khi có đưuọc sự đồng ý của Lục Nhược Tâm, cô ta liền nhanh chóng đến bên cạnh của Lục Ngược Tâm, sau đó nói nhỏ vài câu bên tai của cô ta.
Sau khi nghe xong, Lục Nhược Tâm chau mày lại, phất tay ám chỉ thuộc hạ có thể rời đi, rồi từ từ đứng lên, liếc nhìn Tô Nghênh Hạ: “Ngươi có ba canh giờ để suy nghĩ, người phải suy nghĩ cho rõ ràng. Chi Mộng, giam cô ta lại vào địa lao, hơn nữa chuyện ta giao cho người đã làm xong chưa?"
"Bẩm tiểu thư, ta đã lựa chọn ra những người có võ công thấp nhất của đỉnh Lam Sơn" Chi Mộng đáp.
“Ba canh giờ sau, nếu không có được câu trả lời thỏa đáng, liền lập tức cho những người này vào trong địa lao của cô ta. Ta phải xem xem, bộ dạng trên đường xuống hoàng tuyên bị cắm sừng của Hàn Tam Thiên như thế nào, càng muốn xem người phụ nữ dơ bẩn như người làm sao còn mặt mũi để đối diện với Hàn Tam Thiên"
Dứt lời, Lục Nhược Tâm đứng dậy bước ra khỏi mật thất, lúc bước đến cửa, cô ta đột nhiên đứng lại, nhưng không quay đầu lại liền mĩm cười: “Đúng rồi, bức tranh lúc này người nhớ phải giữ lại, ba canh giờ sau, cảnh khi đám người kia tiến vào phòng của Tô Nghênh Hạ ngươi cũng phải giữ lại, dù gì Hàn Niên cũng là con gái của cô ta, đối với bất cứ chuyện gì của cha mẹ, thân làm con cái đương nhiên phải có quyền được biết."
Dứt lời, cô tay xoay người bỏ đi, Chi Mộng nở một nụ cười hiểm ác, gật đầu trả lời: “Vâng."
Khác với Phù Thiên, thủ đoạn của Lục Nhược Tâm không độc ác bằng, nhưng ở một góc độ khác, nó lại là vũ khí giết người không cần gươm đao, vô cùng hiểm độc.
Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại, sao cô lại không biết sự đê tiện bỉ ổi này của Lục Nhược Tâm chứ.
Nhưng với âm mưu này, lần đầu tiên sự kiên định trong tim cô lần đầu dậy sóng..
Cô có sự kiên định giống như người của Phù gia, lại ở trong hoàn cảnh như thế này, lựa chọn một con đường khác sao?