Trên đại điện của đỉnh Lam Sơn.
Lúc Tô Nghênh Hạ vội vã chạy đến, thì những bậc trưởng lão của đỉnh Lam Sơn đều đã có mặt, Lục Vô Thần đã ngồi yên sau bức màn che trên cao, bên cạnh hắn là một vị trí, làm chỗ ngồi của một người đàn ông bí ẩn, là người đứng đầu của Lục gia.
Mặc dù hắn là con trai của Lục Vô Thần, nhưng tộc trường sẽ có vị trí và sự tôn nghiệm của tộc trưởng, cho dù chần thần đã quay trở lại, nhưng tộc trường vẫn không rời khỏi vị trí ngồi đó, chỉ có thể thêm một vị trí ngồi bên cạnh để thể hiện sự tôn trọng đối với chân thần.
Điều này rất giống với hoàng đế và thái hậu trong hoàng cung.
“Tâm nhi cũng về rồi" TRong đại điện, Lục Vô Thần liền lên tiếng.
Lục Nhược Tâm gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn các vị trưởng lão xung quanh, sau khi hành lễ, sau đó bước tới hàng đầu tiên bên tay phải, đồi diện với vị trí của Lục Nhược Hiên, liền ngồi xuống.
“Có một tin tốt và một tin xấu, các vị muốn nghe tin nào trước?" Lục Vô Thần liền nói.
Các người đều là những thành viên nòng cốt, cũng là những người tin tưởng Lục gia nhất của đỉnh Lam Sơn. Các cuộc họp quan trọng đều không thể thiếu sự tham dự và tham mưu của họ, ở Lục gia, quyền hành của bọn họ rất lớn.
Nhưng trước mắt của Lục Vô THần, không một ai dám có âm mưu khác nào, bởi vì ai cũng hiểu rằng, Lục gia của ngày hôm nay chính là dựa trên các vị chận thần mà phát triển nên.
“Nghe tin tốt trước đi, có lẽ đối với Tâm nhi mà nói, càng là tin vui" Dứt lời, Lục Vô THần đưa mắt nhìn Lục Nhược Tâm: “Ở trong một thị trấn vùng biên giới của núi Khốn Long, nghe nói rằng Hàn Tam Thiên vẫn còn sống"
Lục Nhược Tâm sau khi nghe xong vô cùng kích động, trên mặt cô có biểu hiện vô cùng kì lạ, đây là chuyện nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Rõ ràng, lại một lần nữa Hàn Tam Thiên tạo nên kì tích, khiến Lục Nhược Tâm như đời đựng cả người.
Đây hoàn toàn là điều mà hắn có thể làm được, cũng hợp lí với phong thái của hắn, nói cách khác, nếu chuyện này xảy ra với người khác thì đó chính là kì tích, nhưng xảy ra với Hàn Tam Thiên thì là chuyện bình thường.
Nhưng ở ngoài dự liệu, thật sự cô ta cho rằng ác thú hung ác, lúc đó ngay cả ông nội của cô cũng vô cùng sợ hãi, hi vọng sống sót của Hàn Tam thiên vô cùng mỏng manh.
Bất luận thế nào, cuối cùng tên tiểu tử này cũng thoát được.
Đối với Lục Nhược Tâm mà nói, đây chính là chuyện vô cùng đáng để hãnh diện.
Bởi vì điều này cho thấy, Hàn Tam Thiên không hề phụ lại sự kì vọng của cô ta, đồng thời khả năng dự đoán mọi chuyện của cô lại vô cùng chính xác.
Chuyện thúc ép Tô Nghênh Hạ, đây không phải là chuyện cô ta đã có thể đoán trước được hay sao?
Cô ta hoàn toàn không có cách nào để đối phó lại ác thú, chỉ muốn ép Tô Nghênh Hạ đáp ứng yêu cầu của cô ta mà thôi.
Trước mắt, chuyện Hàn Tam Thiên vẫn còn sống, là một nước cờ vô cùng thông minh của cô ta.
11
“Tên Hàn Tam Thiên này bị ác thú nuốt vào trong bụng, ngay cả như vậy vẫn có thể sống sót. Đây quả thật là chuyện vô cùng hiếm có, lão thần, liệu có nhầm lẫn gì ở đây không?"
“Gần đây các đệ tử đều chiến đấu vô cùng cực khổ ở núi Khốn Long, cộng thêm bị ma tộc phục kích, sớm đã vô cùng kinh hoàng, ta chỉ sợ rằng, những tên đệ tử này chỉ vì quá sợ hãi, vì vậy trong lúc điều tra, có khi nào...đã điều tra được tin giả hay là tin tức không đúng sự thật." Một trưởng lão chân thành nói.
Đương nhiên đa số đều không tin đây là sự thật.
Đối với những lối suy nghĩ cổ hủ của bọn họ mà nói, những chuyện Hàn Tam Thiên tạo nên là vô cùng phi lí.
Đó chẳng qua chỉ là do bọn họ khoác lác mà thôi.
Thậm chí có thể đấu với Lục Vô Thần, đó chỉ là do hắn tu luyện được những loại võ thuật kì lạ nào đó, cộng với các nguyên nhân trong cơ thể hắn có huyết ma thâm nhập vào cơ thể và Lục Vô Thần đã bị thương từ trước dẫn đến mà thôi.
Hơn nữa, trong mắt bọn họ, Hàn Tam Thiên chỉ là qúa may mắn mà thôi.
“Ta tin rằng tin tức này tuyệt đối không phải là tin giả, Hàn Tam Thiên có bản lĩnh như vậy là chuyện bình thường." Một mình Lục Nhược Tâm đứng lên thể hiện sự ủng hộ Hàn Tam Thiên, dứt lời, quét mắt nhìn tất cả các vị trưởng lão, sau đó lạnh lùng nói: “Mặc dù đỉnh LÁm Sơn là đệ nhất gia tộc trong thiên hạ, nhưng tất cả đều thuộc về quyền sở hữu của ông nội ta. Trong hoàn cảnh này sẽ có nhiều kẻ kiêu ngạo tự xưng
mình là đệ nhất thiên hạ. Có lúc nên phải đi ra nhiều hơn để quan sát, ít nhiều cũng có thể làm tăng kiến thức, nếu như cứ mãi là con ếch ngồi dưới đáy giếng thì không thể phát triển được, đặc biệt là các trưởng lão, các người là đang nắm giữ vận mệnh của đỉnh Lam Sơn này"
Những lời nói này khiến cho tất cả các trưởng lão tức giận, bọn họ có vị trí cao cao tại thượng như vậy, dưới một người, trên vạn người, từ khi nào lại có người dám nói những lời lẽ như vậy với họ chứ?
Huống hồ đứng trước mặt của lão thần và tộc trưởng, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ bị giáng một cái tát đau đớn vào mặt.
Cho dù là công chúa cũng không được làm như vậy.
“Tâm nhi, người quá ngông cuồng rồi."
“Đúng vậy, bên ngoài sớm đã lan truyền tin đồn người và Hàn Tam Thiên liếc mắt đưa tình, đặc biệt là lén lút mang Bắc Minh Tứ Hồn Thận, tuyệt học của đỉnh Lam Sơn truyền cho hắn, bây giờ lại vì một tên Hàn Tam Thiên hung hăng kia mà đi nhục mạ các vụ trưởng lão Ở đây, người quá đáng, thật sự quá đáng lắm rồi."
“Bẩm trưởng tộc, Tâm nhi bị chúng ta nuông chiều đến hư hỏng, bây giờ đã trở nên vô pháp vô thiên, ăn nói bậy bạ.
“Đúng vậy mặt dù chúng ta ở Đỉnh Lam Sơn, trước nay chưa từng rời đi, nhưng tục ngữ nói rằng, người hiền tài không cần đi xa cũng có thể biết được mọi chuyện trên thiên hạ, chúng ta làm sao không biết tình hình của Hàn Tam Thiên chứ!
Nghe các vị trưởng lão phản bác lại, thậm chí vì thể diện của bản thân mà tức giận mà lên tiếng, Nhưng Lục Nhược Tâm lại không thèm để ý đến.
Cười lạnh một cái, Lục Nhược Tâm đáp: “Ta có thể nói tốt cho Hàn Tam Thiên, nhưng cũng không cần đè thập các ngươi để nâng đỡ hắn, bởi vì căn bản các ngươi không đủ tư cách."
“Hỗn xược.”
“Được rồi." Lúc này, người đứng đầu của Lục gia điềm nhiên lên tiếng, chỉnh đốn lại cục diện: “Đều là người của Lục gia, cũng đều vì tốt cho Lục gia. Tin tức Hàn Tam Thiên sống lại, không phải lài tin giả, ta tin tưởng sự chuyên nghiệp và tính chính xác của tình báo Lục gia."
Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn Lục Vô Thần ở bên cạnh: “Cha, xin mời người tiếp tục
“Hàn Tam Thiên dừng chân lại ở thị trấn nhỏ đó, tình báo của đỉnh Lam Sơn phát hiện xung quanh thị trấn đó, có một nhóm người thần bí đang tiếp cận lại gần, hơn nữa đang bao vây." Lục Vô Thần chau mày đáp.
Nghe thấy tin tức này, các trưởng lão không ngừng nở nụ cười lạnh, bởi vì tranh cãi với Lục NHược Tâm, trước mắt tin tức xấu này của Hàn Tam Thiên đối với họ mà nói, lại giống như một chuyện đáng để vui mừng.
Sắc mặt Lục Nhược Tâm sững lại, kì lạ hỏi: “Là người của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh sao?"
“Ta nghĩ đến một khả năng, nhưng hiện tại vẫn còn một vài điểm chưa thông suốt." Hắn chau mày nói.