Trong thành, sau khi Hàn Tam Thiên dẫn đám người Glang Hồ Bạch Hiểu Sinh quay trở lại tửu lầu, những tiếng cười hoan hỉ vẫn chưa chấm dứt.
Nhưng đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lại không hề có tâm trạng để uống rượu đàn ca, việc lẫn trốn lâu nay đã khiến họ vô cùng mệt mỏi, lúc này nhân cơ hội này để nghỉ ngơi lấy lại sức lực.
Mặc dù tìm được đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh về, nhưng sự lo lắng trong lòng của Hàn Tam Thiên vẫn chưa đượcc tháo xuống, Hàn Tam Thiên vẫn luôn chau mày lo lắng.
Hơn nữa, Hắn đang lo lắng.
Đám hòa thượng Như Trần thật sự khiến người khác khó hiểu.
Lúc này, Đại Bình Thiên ở ngoài nhanh chóng quay trở về, sau đó tiến vài bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Có phát hiện gì không?" Hàn Tam Thiên chua mày lại hỏi.
1
Đại Bình Thiên ghé sát tai nói nhỏ với Hàn Tam Thiên: “Đúng như người dự đoán, bên. ngoài có biến động"
+
Quả nhiên là như vậy.
Đám người này không phải là nhất thời hành động, mà mọi chuyện đã được tính toán từ trước.
“Ta biết rồi." Hàn Tam Thiên gật đầu nói.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Hay là mấy huynh đệ ta đến cổng thành trước để mai phục, lỡ như phát sinh tình huống gì, thì các ngươi chạy trước, bọn ta sẽ theo sau." Đại Bình Thiên lo lắng nói.
“Không cần, uống rượu đi." Hàn Tam Thiên lúc này nở một nụ cười.
Điều này khiến Đại Bình Thiên không hiểu mà vò đầu, sai hắn chạy ra thành ngoài điều tra là hắn, sau khi phát hiện tình hình của địch, lại vô cùng bình tĩnh cũng là hắn.
Nhưng mà lời Hàn Tam Thiên nói ra, hơn. nửa hắn lại có cơ hội uống rượu cùng Hàn Tam Thiên, Đại Bình Thiên cũng không nói gì thêm, nhấc chén rượu lên uống cạn.
Trên Đỉnh Lam Sơn...
Vẫn là một trong những cung điện vô cùng trang nhã.
Lục Nhược Tâm ngồi trong một căn phòng bí mật, hai chân thon dài của cô xếp lại ngồi trên một chiếc giường băng.
IL
Sau lưng, xiềng xích thần giống hệt như đội cánh từ từ mở ra một luồng năng lượng màu xanh đang nâng nó lên.
Sau khi trở về từ núi Khốn Long, Lục Nhược Tâm vội vã bắt đầu bế quan tu luyện.
Với một người là thiên tài như cô ta, mặc dù thời gian tu luyện không dài, nhưng ma khí bên trong xiềng xích thần đã nhanh chóng được cô ta hóa giải.
Nhưng trong lúc này, đột nhiên cánh của của mật thất vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi." Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng mở mắt, sau đó lên tiếng.
+]
Dứt lời, cánh cửa được mở ra.
Chi Mộng bước vào, sau lưng cô ta có tiếng xích sắt vang lên.
Tiếng xích vang lên, sau đó một cô gái từ từ xuất hiện.
Sợi xích khổng lồ khóa chặt hai chân của cô gái ấy, khiến đôi chân trắng như ngọc của cô hằn lên vệt máu, quần áo trên người thì xộc xệch, tóc tai rối bời, gương mặt xinh đẹp lúc này đã vô cùng mệt mỏi.
“Tô Nghênh Hạ, xin chào." Lục Nhược Tâm hít vào một hơi sau, ngước nhìn người đang bước đến rồi lên tiếng.
Tô Nghênh Hạ.
Người phụ nữ tiều tụy trước mắt chính là Tô Nghênh Hạ.
“Hàn Niên đâu?" Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói, trong mắt không hề có một chút sợ hãi nào.
“Hay là ta nên gọi người là Phù Dao đây" Lục Nhược Tâm cười cợt nói.
“Ta hỏi người Hàn Niên đâu?" Mặc dù bị xiềng xích trói lại, như Tô Nghênh Hạ vô cùng ngoan cố, đối diện với câu hỏi của Lục Nhược Tâm mà lạnh lùng đáp.
“Bốp!"
Lập tức, trên mặt Tô Nghênh Hạ vang lên một âm thanh, một cái tát nặng nề giáng vào trên má của cô.
“Ở trước mặt của ta, từ khi nào có chỗ cho người nói chuyện, Tô Nghênh Hạ ta nói cho người biết, ở trước mặt ta, ta là lớn còn người chỉ là thân phận thấp kém, ta nói người chỉ được nghe, ta bắt người đứng, người lập tức không thể được ngồi.” Dứt lời, Lục Nhược Tâm nhìn Tô Nghênh Hạ: “Người nghe rõ chưa?"
Đột nhiên, Lục Nhược Tâm cười lên: “Ngươi cũng không hề biết soi gương chính mình, người làm sao có tư cách so sánh với ta?
Luận về tướng mạo, thần thái, xuất thân, tài trí thì có điểm nào người có thể so sánh được với ta chứ? Ta là một cô gái thanh cao còn người chỉ là một con đàn bà ti tiện. Có một điểm người hơn ta đó chính là người gặp được Hàn Tam Thiên trước ta mà thôi."
Sau đó, trong tay Lục Nhược Tâm đột nhiên cử động, một luồng ánh sáng trắng nhanh chóng bao phủ khắp mật thất này.
Ở trong này có một bức tranh, trong bức tranh có thể nhìn thấy rõ ràng một căn phòng vô cùng xa hoa, một vài tí nữ nhẹ nhàng xếp thành hai hàng, một người tỳ nữ mang theo một món đồ chơi đến giường của Hàn Niên.
Mặt dù lúc này vẻ mặt của Hàn Niên không vui vẻ, ánh mắt đầy sự ấm ức, nhưng những thứ trên người nó đều vô cùng xa hoa, giống hệt như một tiểu công chúa.
“Niên nhi." Nhìn thấy Hàn Niên, trên mặt Tô Nghênh Hạ không còn sự lạnh lẽo, chỉ còn lại tình cảm ôn nhu của tình mẫu tử, cả người như muốn xông ra khỏi luồng ánh sáng trắng này, tuy nhiên sợi xích trên chân quá nặng khiến cô loạng choạng ngã xuống đất.
Nhưng cho dù là vậy, Tô Nghênh Hạ vẫn kiên trì ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Niên ở trong bức tranh, nước mắt bất giác không ngừng rơi xuống.