Ầm!!!
Diệp Cô Thành đau đớn hét lên, một tiếng nổ vang lên, một luồng hắc khí mạnh mẽ xuất ra khỏi cơ thể hắn.
Tà khí vô cùng mạnh mẽ.
Hắc khí xuất ra khỏi nên cơ thể Diệp Cô Thành vặn vẹo biến thành một hình dạng kì quái.
Còn hai mắt đang đỏ rực của hắn lúc này hằn lên tia lửa vô cùng hung hăng.
Thở ra một hơi dài, Diệp Cô Thành hung hằng ngẩng đầu lên, liếc nhìn bóng người áo đen kia: " Người vừa làm gì ta vậy?"
Chỉ trong chốc lát, Diệp Cô Thành nhìn vào lòng bàn tay mình, hắc khí bao quanh, ma khí liền xâm nhập vào cơ thể: " Ma...ma khí sao?"
Vốn dĩ là người chính đạo, lúc này lại có ma khí trong người, hắn đột nhiên đờ người.
“Kể từ hôm nay, Diệp Cô Thành người chính là đồ đệ chân chính của minh chủ tà giáo ta, còn không mau diện kiến sư phụ?"
“Minh chủ tà giáo?" Diệp Cô Thành đột nhiên chau mày lại.
“Tất cả những chuyện độc ác, đều là hành vi của tôn chủ" Dứt lời, một luồng hắc khí được giải phóng ra khỏi cơ thể, hóa thân thành một con thuồng luồng, há miệng tấn công về phía Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành bất giác bước lùi ra phía sau, giải phóng triệt để năng lượng trong cơ
thể.
“Đây.." Diệp Cô Thành khó hiểu nhìn vào lòng bàn tay mình.
Đòn tấn công của người áo đen kia vô cùng mạnh, nhưng điều khiến Diệp Cô Thành không ngờ tới chính là chỉ dựa vào sức lực của hắn, lại có thể dễ dàng hóa giải như vậy.
“Thấy như thế nào, Diệp Cô Thành?" Người áo đen kia mỉm cười nói với Diệp Cô Thành.
Sau khi Diệp Cô Thành kinh ngạc tột độ lập tức trên mặt xuất hiện sự vui sướng, vội vàng quỳ trên mặt đất: “Đệ tử Diệp Cô Thành, bái kiến sư phụ. Bắt đầu từ hôm nay con sẽ nghe theo sự sai khiến của người, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, quyết không từ nan"
“Rất tốt, đứng lên đi." Người áo đen phất tay lên, Diệp Cô Thành liền nhanh nhẹn đứng dậy.
“Từ hôm nay, người chính là thành viên của tà giáo ta, cũng là đệ tử đầu tiên của mình chủ tà giáo ta." Lúc nói xong, bóng đen từ từ hiện ra, lúc hắn tiến gần đến Diệp Cô Thành, cuối cùng Diệp Cô Thành cũng có thể nhìn thấy được hình dạng của hắn.
“Vâng"
“Phải nhớ cho kĩ, phải luôn đi theo ta nếu không linh hồn người sẽ bị quỹ nuốt chửng" Sau đó mỉm cười rồi vỗ vào vai của Diệp Cô Thành rồi nói: “Cơ thể này cũng không tệ"
“Nhưng muốn mạnh mẽ hơn, cần phải có sự giúp đỡ của người khác."
“Sư phụ, giúp đỡ như thế nào? Lại là sự giúp đỡ của ai?"
“Nữ nhân, tất cả nữ nhân trên thiên hạ đều có thể giúp đỡ ngươi." Dứt lời, trong tay hắn đột nhiên cử động, một luồng hắc khí đột nhiên bao trùm cả trung tâm căn phòng.
Sau khí hắc khí tan đi liền hiện ra ba người nữ nhân.
Trên mặt ba người này vô cùng hoang mang sợ hãi, tuổi vẫn còn nhỏ, cả ba đều bị trói vào nhau, ngồi trên mặt đất mà vô cùng kinh hãi.
"Sư phụ, đây là..." Diệp Cô Thành chau mày lại, vẻ mặt không hiểu hiện ra..
“Trong thế giới này, nam là dương, điều hòa dương khí, còn nữ thuộc âm điều hòa âm khí, cái gọi là đạt tới cảnh giới cao nhất của dương khí, thì phải hấp thụ âm khí của nữ giới mới có thể đạt được đến cảnh giới cao nhất của dương khí." Người áo đen nở một nụ cười tàn ác.
“Hãy hành động đi"Dứt lời, người áo đen nở một nụ cười quái đản.
Diệp Cô Thành sửng sốt, rồi nghiến chặt răng bước tới ba người đang điên cuồng lắc đầu, cố gắng lui về đằng sau.
Người áo đen kia lập tức cử động, rồi một luồng hắc khí nhanh chóng bao phủ cả căn phòng, tiếng kêu la của ba cô gái kia vô cùng thảm thiết chìm trong bóng đen kia mà không làm ra bên ngoài.
Không lâu sau, Diệp Cô Thành rời ba cô gái khóc không thành tiếng kia ra rồi từ từ đứng dậy.
Sự kiêu ngạo trong đôi mắt của Diệp Cô Thành lúc này chỉ toàn là sự vô tình và tàn khốc.
“Hãy thử lại một lần nữa xem"
Dứt lời, bóng đen kia lập tức đứng đối diện với Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành gật đầu nhưng vẫn có chút do dự.
“Ngươi đang do dự điều gì? Thân là người của ma tộc, trong mắt chỉ có kẻ thù, không hề có tình sư trò ở đây."
Bốp!!!
một cái tát vô tình đánh vào mặt của Diệp Cô THành.
Diệp Cô Thành sao lại là người có tình cảm chứ? Chỉ là sợ hắn đánh sư phụ, khiến sự phụ hắn không hài lòng. Trước tình hình này, hắn liền nghiến chặt răng dồn toàn bộ sức mạnh tấn công về người áo đen đó.
Một chưởng đánh ra, người áo đen kia cũng lập tức dùng tay đỡ lại, hai luồng sức mạnh lập tức biến mất, nhưng cuộc va chạm đó tạo ra chấn động khiến tất cả mọi thứ trong thư phòng đều rung chuyển.
+
“Đây.." Diệp Cô Thành không dám tin mà đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Sức mạnh này mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Mạnh hơn rất nhiều so với sức mạnh trước đây của hắn.
“Chỉ cần sau này người trung thành với ta, sức mạnh của người sẽ không ngừng tăng lên, hơn nữa còn sẽ tìm nhiều nữ nhân khác cho người tu luyện"Dứt lời, liền không nhìn thấy người áo đen kia nữa, nhưng trên bàn của Diệp Cô Thành lại xuất hiện một quyển sách cổ quái.
Quyển sách này vô cùng xấu xí, lâu đời đến mức tất cả trang sách đều màu vàng, thậm chí đã có những đốm đen xuất hiện trên đó.
Lúc mở quyển sách ra, trên mặt Diệp Cô Thành liên xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo độc ác.
Lúc này ở ngoài thành, sau khi đám người của Hàn Tam Thiên rời khỏi, chỉ khoảng nửa canh giờ.
Một lão sư thầy xuất hiện cầm trên tay thanh trượng, bên cạnh gần một trăm người mặc áo choàng đen vội vã chạy tới.
Trên mặt vị hòa thượng này mặt dù vô cùng hiền hòa, hệt như một vị thần phật từ bi nhưng có một đường màu đen kéo dài từ lòng bàn tay đến cánh tay hắn.
Nếu như nhìn kỹ vào đường dài màu đen này có thể nhìn thấy hắc khí không ngừng động đậy trong đó.
Trên đầu của vị hòa thượng kia có một con dấu kì lạ nào đó.
Sau khi vị hòa thượng kia xuất hiện, những người áo choàng đen ở đằng sau nhanh. đứng tản ra, lập tức tìm kiếm xung quanh.
Một khắc sau, bọn chúng nhanh chóng chạy đến, quỳ xuống trước mặt của vị hòa thượng kia: "Sư phụ, chúng con đã đến trể."
Pằng!!!
Cây pháp trượng trên tay hắn lập tức giáng xuống, lạp lão nói: “Phế vật, Như Thần đâu?"
“Đã hóa thành máu giống như các đệ tử khác rồi."
“Nếu như kẻ địch không mạnh, làm sao đám đệ tử của Như Trần lại lựa chọn tự sát như vậy, trừ phi những lời minh chủ người đoán đều trúng, Hàn Tam Thiên vẫn chưa chết” Đứng bên cạnh của vị hòa thượng kia là một tên đệ tử mặc áo choàng đen nhỏ giọng thốt lên.
“A di đà phật, thiện tại, thiên tai” Lão hòa thượng từ từ đưa một tay lên, từ từ niệm kinh, sau đó nói: “Chính là Hàn Tam Thiên, nhưng dựa vào kế hoạch, ít gì Như Trần cũng đã cản trở được Hàn Tam Thiên nhưng cuối cùng do tu vi không đủ mới chết như vậy."
“Như Si."
“Có đệ tử"
Lão hòa thượng đảo mắt nhìn về phía thị trấn nhỏ ở đằng xa kia, rồi nói: " Ngươi nói xem, chúng ta nên tiến vào thành, hay là chúng ta đánh rắn động cỏ, sớm đã để bọn chúng chạy thoát rồi?"
Lão hòa thượng kia đồng ý với suy nghĩ của tên đệ tử: “Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
“Sư tôn yên tâm, đám người của con sớm đã chuẩn bị xong."
“Bây giờ đã đến lúc hành động rồi." Lão hòa thượng nhếch một nụ cười vô cùng nham. hiểm.