“A...”
Hứa Tình vốn tưởng rằng là mẹ cô bước vào nên mới xuất hiện như thế này, kết quả không ngờ tới vừa mở cửa đã thấy Giang Thành. Cô sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng đóng cửa phòng tắm lại.
Giang Thành được chiêm ngưỡng cảnh đẹp ngoài ý muốn, tuy rằng chỉ trong nháy mắt thôi nhưng vẫn đủ khiến đầu óc anh trống rỗng.
Đẹp! Đúng là quá đẹp!
Đây là lần đầu tiên Giang Thành nhìn thấy cho nên anh mới kinh ngạc đến mức này. Nhưng mà anh đã tỉnh táo lại ngay lập tức, sau đó đi đến trước cửa phòng tắm nói: “Bà xã, khăn lông của em đây.”
“Tại sao anh bước vào mà không phát ra tiếng động gì hết vậy.” Lúc này Hứa Tình có cảm giác khuôn mặt mình đỏ bừng như sắp ứa máu, cô giận dỗi mở cửa ra, chỉ hé một khe hở. Giang Thành đưa khăn tắm qua cho cô, Hứa Tình chộp lấy rồi đóng sầm cửa lại.
Giang Thành không nói gì cả. Dẫu sao thì anh cảm thấy sau này nên thường xuyên lặng lẽ bước vào giống vậy, như thế thì anh mới có thể chiêm ngưỡng được càng nhiều cảnh đẹp mà ngày thường không thể ngắm.
Hứa Tình tắm xong thì quấn khăn lông bước ra phòng tắm. Lúc này khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng, đôi mắt giận hờn nhìn Giang Thành, còn Giang Thành thì nhìn cô không chớp mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Hứa Tình ngồi xuống mép giường, vừa lấy khăn lông lau tóc vừa hung dữ liếc Giang Thành.
“Anh có bà xã xinh đẹp thế này đương nhiên là phải ngắm cho đã rồi." Giang Thành mỉm cười nói với Hứa Tình.
“Đẹp chỗ nào đâu?” Hứa Tình liếc xéo Giang Thành hỏi.
Giang Thành vốn định nói đẹp nhất là khi không mặc quần áo, nhưng mà anh sợ lỡ như anh nói vậy thì đêm nay có lẽ mình sẽ phải ngủ dưới đất, cho nên anh nói: “Chỉ cần em là vợ của anh thì chỗ nào cũng đẹp.”
“Dẻo miệng.” Hứa Tình liếc Giang Thành, nhưng mà khi nghe anh nói như vậy thì cô cũng rất vui vẻ trong lòng.
Ngày hôm sau Giang Thành đang chuẩn bị đi tìm Cục trưởng Cục Quản lý Dược phẩm mới, định đàm phán với Lưu Bằng kia xem có thể cấp giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn hay không. Chỉ cần bên phía nhà máy bảo đảm không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, vậy chắc là có thể.
Nhưng khi Giang Thành vừa chuẩn bị xuất phát, bỗng nhận được điện thoại của Tiêu Duyệt Nhiên.
“Cái gì? Lại đã xảy ra chuyện sao?” Giang Thành vô cùng kinh ngạc hỏi trong điện thoại.
“Đúng vậy, lần này là một bảo vệ nổi điên đẩy một bảo vệ khác xuống lầu.” Tiêu Duyệt Nhiên bất lực nói trong điện thoại.
Nếu nói tình huống lúc trước Giang Thành còn có thể cho rằng thể chất của công nhân nổi điên kia không được khỏe nên mới bị tà khí xâm nhập. Nhưng vấn đề lần này lại xảy ra trên người bảo vệ, chứng tỏ chuyện này chắc chắc không chỉ đơn giản là ngoài ý muốn.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi qua đó nhìn.” Giang Thành nói xong thì cúp máy, tiếp đó anh vội vàng lái xe về phía nhà máy bên Tiêu Duyệt Nhiên.
Lúc này, tại nhà Quý Khang Long.
“Ha ha ha, sư huynh, vẫn là thủ đoạn của anh cao minh. Lần này bên chỗ cậu ta lại có thêm một người chết, để em coi nhà máy của cậu ta còn có thể xây nổi được hay không.” Huệ Trung Tường vừa cười hả hê vừa nói với người đàn ông mặt chữ điền ngồi bên cạnh.
Người đàn ông mặt chữ điền này là sư huynh của Huệ Trung Tường, Huệ Trung Tuyên.
“Đúng vậy đó Đại sư Huệ Trung Tuyên, lần trước Đại sư Huệ Trung Tường chịu thiệt trong tay thằng nhóc kia. Lần này ngài vừa ra tay đã giết chết hai người bên phía cậu ta, đúng là rất hả giận.” Quý Khang Long nịnh bợ Huệ Trung Tuyên.
Tuy rằng ông ta không hiểu những phép thuật huyền môn này là thứ gì, nhưng mà chỉ cần có thể nhìn thấy tên khốn Giang Thành kia gặp xui xẻo, vậy thì đó là chuyện tốt.
“Chút tài vặt mà thôi, không đáng nhắc đến.” Huệ Trung Tuyên xua tay, vẻ mặt ông ta cười nói thản nhiên giống như một vị cao nhân.
“Đại sư, không biết với thủ đoạn lần này của ngài thì lúc nào mới có thể giết được cậu ta?” Quý Khang Long sốt ruột hỏi, bây giờ ông ta chỉ muốn báo thù cho con trai mình.
Lần trước con ông ta Quý Triết rõ ràng là bị Giang Thành giết chết, kết quả bên phía cảnh sát lại nói con ông ta bị giết bởi lính đánh thuê ngoài biên giới. Thế nhưng ông ta cũng không có cách nào cãi lại được, quả thật là đã phát hiện con ông ta ở cùng với Lang Vương.
“Không vội, chờ đến lúc những người bên cạnh cậu ta đều điên hết thì cậu ta sẽ cầu xin tôi cứu giúp. Đến lúc đó phải xử lý cậu ta như thế nào tùy ý anh quyết định.” Huệ Trung Tuyên vừa nói vừa cầm tách trà lên ung dung thổi, trông vô cùng nho nhã.
“Được được được, cảm ơn Đại sư Huệ Trung Tuyên.” Lúc này trong lòng Quý Khang Long mới xem như là yên tâm, lần này ông ta nhất định phải khiến tên Giang Thành kia trả một cái giá thê thảm.
“Nhưng mà sư huynh à, hình như người của Cục An ninh Dân sự cũng ở đây. Lần trước em tìm người ám sát người kia đã thất bại.” Huệ Trung Tường đã biết được Thẩm Băng cũng đang tra ông ta, cho nên mới lập tức nhắc nhở sư huynh.
“Cục An ninh Dân sự sao?”
Quý Khang Long nhíu mày, lập tức hỏi: “Đó là cái gì?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, coi chừng lúc chết cũng không biết tại sao mình mình lại chết.” Đôi mắt Huệ Trung Tường lạnh lùng nhìn Quý Khang Long khiến ông ta sợ tới mức khép chặt miệng lại, đứng dậy đứng sang một bên.
“Người em nói là người tên Thẩm Băng phải không?” Huệ Trung Tuyên buông tách trà xuống, từ tốn hỏi.
“Đúng vậy.” Huệ Trung Tường gật đầu, tuy ông ta chưa từng giao đấu với Thẩm Băng nhưng ông ta đã nghe nói người của cục An ninh Dân sự không dễ trêu chọc.
“Yên tâm đi, sau khi giải quyết tên nhóc này người tiếp theo sẽ đến phiên Thẩm Băng kia. Không phải em thích mỹ nữ sao? Đúng lúc có thể phế đi võ công của cô ta giao cho em xử lý.” Huệ Trung Tuyên vừa nói trong mắt ông ta vừa thoáng qua nét lạnh băng. Ông ta đã từng giao đấu với Thẩm Băng, đó là một cô gái rất khó đối phó. Nhưng mà lần này ông ta đã mang theo đồ để đối phó với cô gái kia, chắc chắc có thể khiến cô gái kia khuất phục.
“Được được được, vậy thì em cảm ơn sư huynh.” Huệ Trung Tường vừa nói vừa nở nụ cười đắc ý. Ông ta không khỏi nghĩ tới ngày thu phục được Thẩm Băng.
Một bên khác, Giang Thành đã lái xe chạy tới nhà máy.
“Giang Thành, ở bên này.” Tiêu Duyệt Nhiên thấy xe Giang Thành chạy vào thì lập tức vẫy tay gọi.
Giang Thành dừng xe lại rồi nhanh chóng đi qua đó.
“Duyệt Nhiên, những tòa nhà này vẫn chưa xây xong, tại sao lại có người đi lên lầu chứ?” Giang Thành nhìn Tiêu Duyệt Nhiên hỏi. Vốn dĩ bọn họ thi công chưa được bao lâu, những tòa nhà này chỉ mới là dàn giáo mà thôi, đáng lẽ ra bảo vệ không được đi lên đó mới phải.
“Tôi đã hỏi bảo vệ trực tối hôm qua, có người nói nhìn thấy một bóng người trên tòa này, tưởng là có trộm nên có hai bảo vệ đi lên đó. Kết quả không có phát hiện được người nào, một trong hai người đó nổi điên đẩy người kia xuống.” Khuôn mặt Tiêu Duyệt Nhiên tràn đầy lo lắng nói.
Giang Thành nghe tới đây lập tức càng thêm chắc chắn. Dám chắc là có người động tay động chân với công trường thi công nhà máy của anh, cho nên mới liên tục xảy ra vấn đề.
Khi Giang Thành và Tiêu Duyệt Nhiên đang nói chuyện, bảo vệ bên phòng bảo vệ đã đi về phía này.
“Giám đốc Tiêu, chúng tôi tới đây để từ chức, chúng tôi không thể làm ở chỗ này được nữa.” Một bảo vệ trẻ tuổi khó xử nhìn Tiêu Duyệt Nhiên nói.
“Tại sao chứ?” Tiêu Duyệt Nhiên vừa nghe thấy vậy thì vội vàng hỏi, lúc này bất cứ lúc nào công trường cũng có thể bắt đầu thi công, vẫn cần đến những bảo vệ này.
“Ở đây âm u quá, lúc trước nhìn thấy công nhân kia nổi điên chúng tôi cũng đã rất sợ hãi rồi. Không ngờ rằng lại có thêm bảo vệ nổi điên, còn giết người nữa. Chúng tôi không thể làm ở đây được nữa.” Một bảo vệ trẻ tuổi khác nói, trên khuôn mặt anh ta còn lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
“Đúng vậy, quá âm u, trước giờ tôi chưa thấy chuyện nào như vậy.”
“Tốt nhất là tìm một công việc khác làm đi, mất mạng ở chỗ này không đáng tí nào.”
Không ít bảo vệ đều đang bàn luận sôi nổi, rõ ràng là chuyện hai ngày nay thật sự đã khiến họ hoảng sợ, cho nên họ cũng không dám tiếp tục ở lại đây làm bảo vệ nữa.
Tiêu Duyệt Nhiên hiểu cho tâm trạng của bọn họ, nhưng mà cô ấy vẫn không hy vọng những bảo vệ này rời đi, dù sao thì họ cũng đã mất công tuyển dụng một phen.
“Mọi người, tuy rằng thời gian mọi người làm việc ở đây không dài nhưng mà mọi người thử ngẫm lại xem, Giám đốc Tiêu đối xử với nhân viên bảo vệ như thế nào?” Tiêu Chấn nhìn thấy dáng vẻ này của mấy nhân viên bảo vệ thì lập tức tiến lên nói.
Tất cả bảo vệ nghe thấy câu nói này thì không nói gì. Quả thật tiền lương khi bọn họ làm việc ở đây cao hơn bên ngoài một ngàn tệ, hơn nữa bình thường Tiêu Duyệt Nhiên cũng rất quan tâm bọn họ.
Việc này khiến cho bọn họ rất cảm động.
“Đội trưởng Tiêu, chúng tôi đều biết Giám đốc Tiêu rất tốt, nhưng mà chúng tôi cũng không thể bỏ mạng tại đây chỉ vì điều này. Nếu như lại có thêm người nổi điên thì làm sao bây giờ?” Một bảo vệ khác vẫn còn lo lắng nói.
Tiêu Chấn vừa nghe vậy thì lập tức hiểu rõ, bọn họ nói rất có lý, những tình huống ma quỷ thế này rất có khả năng xảy ra.
Đang lúc Tiêu Chấn và Tiêu Duyệt Nhiên khuyên can mọi người, Giang Thành bỗng nhìn thấy có một nơi không được bình thường, bên phía khu đất mới hình như đang tỏa ra một luồng tà khí màu đen.
Giang Thành vội vàng đi qua đó, quả nhiên phát hiện ở đây có gì đó không ổn. Anh nhanh chóng cầm xẻng đào đất lên, quả nhiên sau khi đào đất khu này lên thì phát hiện có một bộ hài cốt trẻ con chôn ở đây.
“Mọi người lại đây xem.” Giang Thành gọi bảo vệ và Tiêu Duyệt Nhiên đứng cách đó không xa.
Lúc này bảo vệ mới chú ý tình huống bên này, vội vàng chạy qua đây. Khi nhìn thấy hài cốt trẻ con tất cả mọi người đều hít một hơi hoảng sợ.
Tiêu Duyệt Nhiên sợ tới mức tránh đằng sau Giang Thành, trước giờ cô ấy chưa từng thấy khung cảnh nào đáng sợ như vậy.
“Giang thần y, chẳng lẽ là có người giết trẻ con rồi chôn ở đây sao?” Tiêu Chấn thấy tình huống này thì lập tức cau mày hỏi.
“Không phải, nhìn hình dáng hài cốt chắc chắn không phải là vừa mới chết, mà là được đào từ ngôi mộ khác rồi chôn ở đây." Gianh Thành nói xong thì ngồi xổm xuống quan sát, trên hài cốt còn dán một lá bùa.
“Đây là bùa tụ sát, những đứa trẻ khi chết đi sẽ có oán hận rất lớn, mà khi bị đào lên oán hận sẽ càng tăng thêm rất nhiều lần. Hơn nữa lại có thêm bùa tụ sát này, cho nên mới khiến cho những oán hận đó nhập vào cơ thể người sống, làm cho họ nổi điên.” Giang Thành nhìn những bảo vệ đứng xung quanh, giải thích.
Mọi người nghe tới đây thì lập tức có cảm giác ớn lạnh sau lưng mình, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
“Chuyện này quá đáng sợ, tôi... Tôi phải đi rồi!”
Một bảo vệ mở miệng, có rất nhiều bảo vệ đều đang lùi về sau.
Nhưng mà Giang Thành lại nói tiếp: “Bùa chú này chắc chắc không chỉ có một cái, bây giờ tất cả mọi người đều đã nhiễm tà khí. Cho dù mọi người rời khỏi đây ngay lập tức thì sau này cũng sẽ gặp họa. Tuy nhiên, nếu như đợi tôi phá giải bùa chú này, tất cả mọi người đều sẽ không có chuyện gì.”