Những lời Giang Thành nói đều là thật, người ở đây đều bị sát khí này xâm lấn, cho dù bây giờ rời khỏi đây ngay nhưng vẫn sẽ bị ảnh hưởng đến vận thế của bản thân.
Nếu giờ bọn họ muốn không xảy ra chuyện, vậy thì có có thể phá vỡ âm cục này thôi.
“Hả? Thật sao? Phải làm sao đây?”
“Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết.”
“Đúng vậy, hay là chúng ta mau chạy đi, nơi này quá kinh dị.”
Rất nhiều bảo vệ nghe Giang Thành nói vậy thì cảm thấy hơi sợ hãi, rất lo lại có người nổi điên nữa, hơn nữa quan trọng nhất là có thể sẽ chết, quá đáng sợ rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Duyệt Nhiên lập tức hô lên: “Mọi người có thể không tin tôi, nhưng xin mọi người nhất định phải tin Giang Thành. Cậu ấy rất am hiểu chữa bệnh bằng huyền thuật, đã từng trị khỏi rất nhiều bệnh không thể nào chữa được. Nhất là lời đồn trước kia, Tất Minh Châu đã chết rồi vẫn được cậu ấy cứu sống. Chắc hẳn mọi người đã nghe nói chuyện này rồi đúng không?”
Tiêu Duyệt Nhiên vừa nói vừa chăm chú nhìn mọi người, cô cũng hy vọng những người này có thể ở lại, đương nhiên càng hy vọng có thể chữa khỏi cho bọn họ.
“Hình như tôi từng nghe nói có một Giang thần y như vậy, y thuật cao minh, chẳng lẽ là cậu ấy sao?”
“Chắc thế, tôi nghe nói Giang thần y còn trẻ tuổi đã chữa khỏi cho rất nhiều người, hình như còn mở phòng khám nữa.”
Thật ra có rất nhiều bảo vệ chưa từng tiếp xúc với Giang Thành nên không biết chuyện của anh.
Sau khi Tiêu Duyệt Nhiên nói xong, nỗi bất an trong lòng những người bảo vệ này lập tức lắng xuống. Ít nhiều gì bọn họ cũng đã nghe nói đến chuyện đó, cho nên lập tức khâm phục Giang Thành.
“Nếu mọi người đã tin tôi thì hãy ở lại, chúng tôi cùng nhau phá giải cục diện này.” Giang Thành nhìn những bảo vệ đó, nghiêm túc nói.
Các bảo vệ nghe anh nói thì nhìn nhau, sau đó họ đồng loạt gật đầu với ánh mắt kiên định.
“Được, vậy chúng tôi sẽ nghe lời Giang thần y.”
“Đúng vậy, có thể làm việc cùng Giang thần y chính là vinh hạnh của chúng tôi.”
Rất nhiều bảo vệ rối rít hưởng ứng. Tiêu Duyệt Nhiên nhìn thấy cảnh này cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Được, nếu đã tin tưởng tôi thì làm phiền mọi người tìm xem gần công xưởng có chỗ nào có đất mới hay không, sau đó đào lên xem bên trong có giống cái này không.” Giang Thành chỉ vào hố đất, nói.
“Được, các anh em, đi đào nào.” Một bảo vệ dẫn đầu nói, rồi chỉ đạo mọi người chia nhau ra tìm xem gần công xưởng có chỗ nào có đất mới không.
Thấy được nhiều bảo vệ như vậy không đi mà ở lại tiếp tục giúp đỡ, Giang Thành đi tới bên cạnh Tiêu Duyệt Nhiên.
“Vẫn là chị thông minh, tôi cũng không nghĩ ra nên nói như vậy.” Giang Thành cũng không ngờ rằng danh tiếng của mình đã lớn như vậy nên nhìn thấy cảnh này, anh cũng rất ngạc nhiên.
“Liên quan gì đến tôi đâu. Do lúc rảnh tôi có nghe bọn họ kháo nhau về thần y số một Lư Dương chúng tôi, nên tôi mới nghĩ đến dùng danh hiệu của anh thử xem sao. Không ngờ bọn họ lại tin anh như vậy.” Đôi mắt đẹp của Tiêu Duyệt Nhiên nhìn Giang Thành, trong lòng cô ấy cũng rất ngưỡng mộ Giang Thành.
“Tôi đã khiêm tốn lắm rồi, không ngờ danh tiếng vẫn truyền ra.” Giang Thành bất đắc dĩ thở dài.
“Giả bộ nữa đi, lần đó cậu quá hot luôn.” Tiêu Duyệt Nhiên liếc Giang Thành.
“Thật đó, tôi thật sự muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép.” Giang Thành thành thật nhìn Tiêu Duyệt Nhiên, nói.
Nhưng Giang Thành càng nói như vậy, Tiêu Duyệt Nhiên càng cảm thấy anh giả bộ.
Nhưng đúng là Giang Thành muốn khiêm tốn, không thích gây chú ý thật, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
“Giang thần y, bên này tìm được hài cốt một đứa trẻ sơ sinh.”
“Nơi này cũng có.”
Rất nhanh, các bảo vệ chia nhau ra tìm đã kiếm được hai bộ hài cốt trẻ sơ sinh, hơn nữa còn gần giống với bộ mà Giang Thành tìm được, đều moi từ mộ ra rồi chuyển tới đây.
Hơn nữa hai đứa trẻ sơ sinh này trông khá kỳ lạ, chỉ nhìn xương sọ thôi cũng nhìn ra vẻ mặt vô cùng tàn bạo, người nhìn đều cảm thấy quỷ dị.
Giang Thành cũng biết nguyên nhân, đó là vì có hai người đã chết nên sát khí trên hai bộ hài cốt này nặng hơn, mới thể hiện ra bên ngoài.
Trên hai bộ hài cốt này cũng dán tụ sát phù, hơn nữa Giang Thành còn nhìn ra, vị trí của ba bộ hài cốt này, vừa khéo hình thành tam âm tụ sát trận.
“Đây là Tam Âm Tụ Sát trận.” Nói xong, lông mày Giang Thành lập tức nhíu lại.
Bởi vì anh cũng phát hiện mình đã gặp cao nhân rồi. Trên đời này vẫn còn có người biết trận pháp cao thâm như vậy, xem ra đã xuất hiện một người còn lợi hại hơn cả Huệ Trung Tường nữa rồi.
Giang Thành hiểu, con cá lớn mà Thẩm Băng nhắc đến đã xuất hiện rồi.
Những người khác nghe Giang Thành nói đều bị dọa sợ hết hồn, mặc dù không hiểu, nhưng đều cảm thấy nó rất lợi hại.
“Giang thần ý, Tam Am Tụ Sát trận là cái gì?” Tiêu Chấn cũng hỏi, anh tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
“Tam Am Tụ Sát trận, núi phía Nam là âm, nước phía Bắc là âm, thuỷ trạch cũng là âm. Ba bộ hài cốt trẻ sơ sinh này bị đặt ở ba hướng, kết thành một Tam Am Tụ Sát trận. Người ở trong trận sẽ nổi điên trong một thời gian ngắn, khát máu giết người. Nếu như thời gian dài, tích luỹ đầy đủ Âm Sát, tất cả mọi người trong trận đều chết oan, thần tiên cũng khó cứu được.” Giang Thành khẽ nói.
Mọi người nghe Giang Thành giải thích xong, nhất thời sợ hãi đến độ hít một hơi lạnh.
Bọn họ không ngờ lại có người dùng thủ đoạn độc ác như vậy, đào mộ trẻ sơ sinh, còn dùng hài cốt để làm trận pháp như vậy, đúng là quá độc ác.
Nhưng trong lòng Giang Thành cũng thầm vui vẻ, may mà mình phát hiện sớm, nếu không sẽ rất phiền toái. Trận pháp này mới lập hai ngày, chưa đủ trưởng thành, nếu để nó lớn mạnh thêm nữa thì anh cũng không dễ giải quyết.
“Mọi người đừng quá lo lắng, nếu đã phát hiện trận pháp này rồi thì cũng có thể phá vỡ, hơn nữa còn phải siêu độ cho những hài cốt trẻ sơ sinh này.” Giang Thành nhìn mọi người xung quanh, nói.
“Giang thần y, cậu nói đi, bây giờ phải làm gì?” Tiêu Chấn nghiêm túc hỏi Giang Thành. Chuyện này thật sự cần giải quyết nhanh nhưng cũng phải giải quyết thỏa đáng.
“Chuyện này đơn giản thôi. Anh đến chỗ hiệp hội huyền học thành phố tìm một người tên là Trâu Khải lấy ít bùa chú và mực đỏ, lại bảo ông ấy tìm một cao tăng trong hội, đưa người đó đến chỗ này làm pháp sự, đồng thời an táng lại những đứa trẻ này.” Giang Thành nhìn Tiêu Chấn, nói.
Tiêu Chấn gật đầu, nhưng anh tôi vẫn còn chút lo lắng: “Nhưng người tên Trâu Khải đó có thể làm việc cho chúng tôi sao?”
“Anh cứ nói tên tôi ra, ông ấy nhất định sẽ làm theo.” Giang Thành cười nói với Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn nghe xong lập tức hiểu, nhất định là Giang thần y có quan hệ với Trâu Khải. Anh ta nghĩ vậy bèn rời đi.
Cũng may quan hệ giữa Giang Thành và Tiêu Chấn rất tốt, nếu không anh muốn tìm những thứ kia sẽ rất phiền phức, nhất là cao tăng đắc đạo nữa, đó không phải người Giang Thành muốn tìm là tìm được.
Giang Thành không biết làm lễ siêu độ, chỉ có thể gọi cao tăng đến mới có thể hoá giải những oán niệm này thôi.
Rất nhanh Tiêu Chân đã tìm được hiệp hội Huyền học. Trâu Khải vừa nghe người này do Giang thần y pháo tới thì lập tức trở nên nghiêm túc.
Không chỉ mang lá bùa thượng hạng và mực đỏ ra, mà còn bỏ nhiều công sức đi mời Pháp Không hòa thượng, nhờ ông ấy tới giúp Giang Thành làm pháp sự.
“Giang thần y, tôi về rồi.” Tiêu Chấn mang theo Pháp Không hoà thượng cùng nhau về công xưởng, vội vàng nói với Giang Thành.
“Tốt lắm.” Giang Thành nhận lấy mực đỏ và bùa chú trong tôiy Tiêu Chấn, rồi nhìn về phía Pháp Không hòa thượng.
Quả nhiên, Pháp Không hòa thượng này có chút tu vi, Giang Thành cảm nhận được một ít phật quang trên người hòa thượng này.
Trâu Khải có thể mời Pháp Không hòa thượng tới, nhất định đã tốn rất nhiều công sức.
"Chào Pháp Không đại sư." Giang Thành cung kính chào Pháp Không hòa thượng.
Mà lúc Pháp Không hòa thượng nhìn thấy Giang Thành, lập tức ngây người, vẻ mặt ông ấy nghiêm túc.
"Giang thí chủ giữa trán đầy đặn, dưới cằm tròn trịa, là nhân trung long phượng, có dáng vẻ của kẻ làm vua, có tướng đế vương, tin rằng cậu nhất định sẽ gặp được kỳ duyên. Nhưng mà trong bát tự của cậu lại ngầm chứa âm sát, hắc khí bao bọc, e rằng sau này sẽ gặp tai họa." Pháp Không đại sư nhìn Giang Thành, nghiêm túc nói.
Nghe Pháp Không hòa thượng nói vậy, Giang Thành bỗng thầm giật mình. Hòa thượng này nhìn thấu số mạng của mình có kỳ ngộ, chẳng lẽ biết chuyện mình chết đi sống lại sao?
Không thể không nói, ở thế giới này, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi có người giỏi hơn, nhân vật lợi hại đến mức nào cũng có. Giang Thành đột nhiên cảm thấy mình tuyệt đối không phải tồn tại đặc thù nhất.
"Cảm ơn đại sư đã chỉ dạy." Giang Thành cũng cung kính hành lễ với Pháp Không đại sư.
Tiếp đó, Giang Thành bắt đầu viết bùa hóa giải, cộng thêm mực đỏ giúp ích, sau khi dán vào hài cốt trẻ sơ sinh, hai bộ hài cốt trẻ sơ sinh vốn có vẻ mặt hết sức hung ác, lại dần dần khôi phục lại như thường.
Mà lá bùa Giang Thành mới vừa viết xong cũng cháy biến thành tro bụi.
Các bảo vệ vây xem nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, lập tức rối rít hoan hô, bọn họ rất khâm phục Giang Thành.
Sau đó, Pháp Không đại sư bắt đầu làm lễ cúng cho ba đứa trẻ sơ sinh, cuối cùng tìm người tới, an táng ba đứa trẻ sơ sinh này lần nữa.
Cứ như vậy, Tam Âm Tụ Sát trận được giải quyết hoàn toàn. Tất cả bảo vệ đều yên tâm, cũng không định đi nữa.
"Giang thần y, vẫn là cậu lợi hại." Tiêu Chấn nhìn Giang Thành, nghiêm túc nói.
Vốn dĩ Tiêu Chấn cho rằng Giang Thành chỉ có y thuật lợi hại, nhưng không ngờ ngay cả huyền học thuật pháp này cũng lợi hại như vậy.
"Không có gì, nhưng mà chuyện này cũng đến lúc phải giải quyết rồi." Giang Thành nhìn Tiêu Chấn, thản nhiên nói.
"Chuyện gì thế?"
"Người ở sau lưng tôi thiết lập trận này, đến lúc đi giải quyết rồi." Giang Thành thở dài, nhìn về phía Tiêu Chấn, nói.
Nghe Giang Thành nói, Tiêu Chấn lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, anh ta xoa tay nói: "Được, tôi đi cùng anh, dám ở sau lưng hãm hại Giang thần y, tự tìm cái chết!"
Cái chân bị thương của Tiêu Chấn đã khỏi hoàn toàn rồi, lúc này có thể hoạt động gân cốt.
Trước khi Giang Thành lên đường, anh bấm gọi cho Thẩm Băng.
"A lô? Sao thế?" Thẩm Băng nhận được cuộc gọi của Giang Thành, có chút kinh ngạc hỏi.
"Cô có muốn đi bắt con cá lớn của cô không?" Giang Thành nhẹ giọng khẽ nói với đầu bên kia điện thoại.