“Chủ tịch Tất, tôi…”
Bạch Tùng vừa định nói nhưng anh ta ngạc nhiên vì phát hiện ra ánh mắt của Tất Minh Châu hoàn toàn không nhìn mình.
“Tạm thời mời cậu nhường chỗ một lát.”
Tất Minh Châu dứt khoát đẩy Bạch Tùng ra, sau đó bước nhanh về phía Giang Thành.
Vị thế hiện tại của Giang Thành rất quan trọng trong lòng bà ấy. Tất Minh Châu không ngờ anh sẽ xuất hiện ở một bữa tiệc kinh doanh hết sức bình thường do mình tổ chức, vì vậy bà ấy lập tức rảo bước nhanh về phía anh.
Bạch Tùng tưởng nhầm Tất Minh Châu trông thấy Dương Mật Nhi nên mới đi qua bàn mình, thế là anh ta vội vàng đuổi theo.
“Giang thần y, sao cậu ở đây thế?”
Tất Minh Châu gặp mặt Giang Thành bèn gấp gáp duỗi bàn tay về phía anh.
“Chủ tịch Tất, bà đến rồi à.”
Giang Thành lập tức bắt tay với Tất Minh Châu, dù sao anh cũng từng cứu mạng bà ấy và bà ấy cũng giúp đỡ anh rất nhiều.
Bạch Tùng tưởng Tất Minh Châu tìm Dương Mật Nhi, không ngờ bà lại bắt tay cùng Giang Thành. Ngay lập tức, trong lòng anh ta rất hồi hộp.
“Chủ tịch Tất, hai người quen nhau à?” Bạch Tùng ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên, đây là Giang thần y đã từng cứu mạng tôi, cũng là cổ đông lớn nhất của xưởng sản xuất của chúng tôi.”
Tất Minh Châu liếc Bạch Tùng rồi từ tốn giới thiệu.
Nhưng sau đó bà ấy lại khó hiểu nhìn Bạch Tùng, nhíu mày và hoài nghi hỏi:
“Cậu là ai?”
Hiển nhiên Tất Minh Châu không có chút ấn tượng nào về Bạch Tùng nên mới hỏi như vậy.
Anh ta lúng túng nghe bà ấy hỏi. Ban nãy anh ta còn khoác lác mình quen chủ tịch Tất, kết quả là bây giờ Tất Minh Châu hoàn toàn không nhớ mình.
“Chủ tịch Tất, tôi tốt nghiệp trường đại học Thương Mại Thủ Đô, do chính ngài phỏng vấn vào công ty.”
Bạch Tùng vội vàng giải thích lai lịch của bản thân.
“Thì ra là cậu à.”
Lúc này Tất Minh Châu hơi nhớ ra, nhưng cũng chẳng chú ý Bạch Tùng lắm. Bà ấy tiếp tục trò chuyện cùng Giang Thành.
Bạch Tùng thế mới biết Giang Thành và chủ tịch Tất rất thân quen, hơn nữa anh còn là cổ đông lớn nhất của nhà xưởng mới xây - nơi mình làm việc. Vậy chẳng lẽ Giang Thành là sếp của mình?
Trong giây lát, mồ hôi lạnh tuôn khắp trán Bạch Tùng. Ban nãy mình mỉa mai sếp, khác nào đang tìm đường chết!
Dương Mật Nhi ở bên cạnh cũng không ngờ Giang Thành thân quen chủ tịch Tất, cô ấy vừa vui mừng vì bất ngờ này, vừa ngưỡng mộ nhìn anh.
“Giang thần y, tôi không ngờ cậu sẽ đến bữa tiệc quảng bá doanh nghiệp cỡ nhỏ này. Tôi vốn dự định sẽ mời cậu vào lễ khai trương long trọng nhất.”
Tất Minh Châu ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn Giang Thành. Bà ấy cũng muốn gọi anh đến tham dự nhưng nghĩ tới người tài giỏi đến buổi tiệc nhỏ thì có vẻ không trọng dụng nhân tài lắm.
Vậy nên Tất Minh Châu đã không gọi anh tới đây.
“Tôi đến cùng bạn tôi, Dương Mật Nhi.”
Giang Thành nhìn về phía Dương Mật Nhi.
“Ồ, Dương Mật Nhi, tôi rất thích xem phim của cô.”
Tất Minh Châu nhìn Dương Mật Nhi xinh đẹp ở bên cạnh, cười nói với cô ấy.
“Cô ấy cũng rất thích bà, luôn muốn được chụp hình cùng bà.”
Giang Thành ở bên cạnh bổ sung. Sau khi anh nói vậy, Dương Mật Nhi lập tức ngượng ngùng đứng dậy.
“Thật sao? Cô muốn chụp hình cùng tôi à, nhưng mà tính tôi không thích chụp ảnh lắm.”
Tất Minh Châu nói với cô ấy.
“Không sao, không chụp ảnh cũng không sao hết.”
Dương Mật Nhi nghe Tất Minh Châu nói bà không thích chụp ảnh thì buồn rầu, nhưng ngoài miệng vẫn nói không sao.
“Tuy nhiên cô là bạn của Giang Thành nên cứ chụp ảnh thoải mái.”
Tất Minh Châu đổi lời, cười nói với cô ấy.
Dương Mật Nhi vừa nghe xong, lập tức cảm giác vui vẻ trong lòng. Cô ấy vội vàng cầm điện thoại, chạy tới bên cạnh Tất Minh Châu, thân thiết chụp ảnh cùng bà ấy.
Bạch Tùng đứng một bên, lúc này anh ta vừa lúng túng vừa xấu hổ muốn chết. Anh ta nghĩ mình là nhân viên do Tất Minh Châu tự tuyển vào thì sẽ có vị trí đặc biệt. Nhưng không ngờ chủ tịch Tất chẳng hề biết anh ta là ai, hơn nữa bà ấy cũng chẳng thích chụp ảnh. Nếu vừa nãy anh ta yêu cầu xin chụp ảnh, có khi là hành động tự vả mặt mình nhỉ?
“Bạch Tùng, ban nãy cậu đến chỗ tôi mời rượu nhỉ. Thực ra cậu nên ngồi yên tại bàn, kính rượu Giang Thành thì hơn. Giang Thành là cổ đông lớn nhất của công ty cậu làm việc.”
Sau khi Tất Minh Châu chụp ảnh với Dương Mật Nhi, bà ấy nói với Bạch Tùng.
Anh ta là người do chính bà ấy tuyển vào công ty, có thành tích học tập xuất sắc, đương nhiên Tất Minh Châu sẽ nỗ lực bồi dưỡng.
“Việc… Việc này…”
Bạch Tùng lập tức khó xử, hồi nãy anh ta đã giễu cợt Giang Thành, nếu giờ đi mời rượu anh thì lúng túng quá.
“Chủ tịch Tất, chắc bà chưa biết điều này, chẳng phải anh ta không muốn uống rượu với tôi đâu. Mà là anh ta nói tôi quê mùa, không xứng để uống cùng anh ta!”
Giang Thành lắc đầu, đành chịu.
“Hả?”
Tất Minh Châu nghe Giang Thành nói thì lập tức giận dữ. Không ngờ kẻ này mỉa mai, châm biếm ân nhân cứu mạng mình, Giang thần y là quê mùa ư?
“Tổng giám đốc Giang, tổng giám đốc Giang… Tôi sai rồi, anh rộng lượng đừng chấp nhặt kẻ thấp kém này.”
Bạch Tùng trông Tất Minh Châu sắp bùng phát lửa giận, ngay lập tức quỳ gối trước mặt Giang Thành.
Từ bé đến lớn, Bạch Tùng luôn học hành nghiêm túc, vất vả lắm mới tiến vào xí nghiệp lớn của Tất Minh Châu. Nếu bản thân bị đuổi việc vì sự việc lần này, nghĩa là uổng phí sự nghiệp, tương lai không bao giờ tìm được công việc tốt hơn ở đây, anh ta cũng bị người đời chê cười tới chết.
“Ấy chớ, quản lý Bạch là nhân sự cấp cao, kẻ quê mùa như tôi không xứng để anh khách sáo tới mức này đâu.”
Giang Thành vội vàng đỡ Bạch Tùng đứng dậy. Tuy nhiên, Bạch Tùng nghe anh nói thì như bị tát mạnh vào mặt.
Bạch Tùng thật sự cạn lời rồi, anh là sếp lớn trong công ty, anh có quan hệ thân thiết với Tất Minh Châu, vậy ăn mặc sang trọng chút đi chứ, tại sao cứ ăn mặc đồ cũ nhàu nát vậy.
“Giang thần y, cậu yên tâm nhé. Tôi tuyệt đối không cho phép người có thái độ kênh kiệu xuất hiện trong công ty, lập tức đuổi việc cậu ta.”
Tất Minh Châu cũng hết sức tức giận, ân nhân cứu mạng mình bị nhân viên chửi bới, quả thực coi trời bằng vung rồi.
Hơn nữa Tất Minh Châu cũng rất căm giận những người học hành bằng cấp cao nhưng phẩm chất xấu, có chút thành tựu đã khinh thường người khác. Người kiểu này dù bằng cấp cao đến đâu cũng không cần.
“Đừng mà, chủ tịch Tất.”
Bây giờ Bạch Tùng đã hối hận thật rồi, anh ta vội vàng tát vào mặt mình một bạt tai.
“Thôi được rồi, tôi sẽ không đuổi việc anh nhưng tiền lương thực tập của anh sẽ bị trừ hết, anh không ý kiến gì chứ?”
Giang Thành từ tốn nói với Bạch Tùng.
Giang Thành vốn dĩ không định so đo cùng anh ta nhưng đối phương cứ liên tục khiêu khích anh nhiều lần, nên đừng trách anh dạy cho một bài học nhỏ.
“Được, được ạ.”
Lúc này, gương mặt Bạch Tùng đầy cảm động, rớt nước mắt nhìn Giang Thành. Mặc dù anh ta nghĩ không có tiền lương thực tập sẽ mang lại khá nhiều ảnh hưởng nhưng điều này vẫn tốt hơn bị đuổi.
Tất Minh Châu chứng kiến quyết định trừng phạt của Giang Thành thì cũng không nói gì thêm. Bà ấy ở lại ngồi tán gẫu với anh, còn Bạch Tùng dĩ nhiên thức thời rời đi.
“Giang thần y, chúng ta quyết định rồi nhé. Hai hôm nữa mời cậu tới lễ khai trương của xí nghiệp.”
Tất Minh Châu mời Giang Thành.
“Ok, nếu chủ tịch Tất đã mời thì đương nhiên tôi sẽ đến tham gia.”
Giang Thành cười, cụng ly với Tất Minh Châu.
Cùng thời điểm này, cậu của Dương Mật Nhi đang mang tiền đi đánh cờ bạc.
“Ông Dương, ông lại có tiền rồi à?”
Trong một quán đồ uống, ông Kim quản lý sòng bạc thấy cậu của Dương Mật Nhi lại đến, hai mắt lập tức sáng sỡ. Đây chính là khách hàng lớn của gã ta, tiền cờ bạc đã thua không dưới con số một nghìn vạn.
“Đương nhiên, có bao giờ bố mày thiếu tiền đâu.”
Cậu của Dương Mật Nhi lấy ra hai vạn tệ, ngay lập tức bắt đầu chơi cờ bạc.
Lúc trước cậu của Dương Mật Nhi có thể thắng vài ván cờ, nhưng chẳng biết hôm nay bị sao mà ông ta thua sạch. Cậu của Dương Mật Nhi vừa chơi một lát đã bị vét sạch hai vạn tệ.
“Ông Dương, vận may không tốt lắm nhể!”
Ông Kim cười ha hả, nói với cậu của Dương Mật Nhi.
“Mày chờ ở đây, bố đi lấy tiền.”
Cậu của Dương Mật Nhi mắng một câu: “Bố mày không tin xui rủi.”
Ông ta nói xong rồi rời khỏi quán đồ giải khát, chạy tới cây ATM rút tiền. Tuy nhiên, ông ta vừa chạy được một quãng ngắn thì trên trời bỗng nhiên có chậu hoa rớt xuống. Nó trực tiếp vỡ nát trước mặt cậu của Dương Mật Nhi, mảnh vụn văng lên làm xước mặt ông ta.
“Mọe, ai vứt đồ đấy?”
Cậu của Dương Mật Nhi chửi ầm.
Ông ta lại chạy tiếp về phía trước, bỗng nhiên con chó dại ở ven đường lao ra, bổ nhào vào người. Nó đẩy cậu của Dương Mật Nhi ngã nhào xuống mặt đường, cắn xé vai áo ông ta.
“Au…”
Cậu của Dương Mật Nhi hét thảm thiết một hồi rồi con chó điên bỏ đi. Suýt nữa ông ta bị chó cắn chết.
Lúc này cậu của Dương Mật Nhi cảm giác sợ hãi. Cái chậu hoa rớt xuống, suýt đập vỡ đầu mình, hồi sau lại có con chó điên xổng chuồng lao ra cắn. Chẳng lẽ liên quan đến việc mình đánh cờ bạc?
Ông ta bất giác nhớ tới lời Giang Thành đã nói.
“Không thể nào, bố mày không tin mấy cái xui rủi.”
Cậu của Dương Mật Nhi gian nan bò dậy, vẫn muốn chạy đi rút tiền, đánh tiếp vài ván, xong rồi mới đến bệnh viện. Nhưng mà một chiếc xe ô tô bỗng nhiên mất khống chế, cứ thế đâm thẳng về phía ông ta.
“Đừng, đừng mà, tao chưa muốn chết.”
Bây giờ cậu của Dương Mật Nhi tin rồi. Nếu bản thân còn đánh bạc nữa thì sẽ chết thật.
“Ông không sao chứ?”
Tài xế gây ra tai nạn vội vàng xuống xe, bấm điện thoại gọi cấp cứu.
Giang Thành chở Dương Mật Nhi về, sau đó anh cũng về nhà mình, đúng lúc nhìn thấy Diệp Trúc Bình đang cầm một cái khăn tắm đã phơi khô.
“Giang Thành về rồi à, con đưa cho Hứa Tình cái khăn này nhé.”
Diệp Trúc Bình đặt khăn tắm vào tay Giang Thành.
“Vâng.”
Giang Thành đồng ý rồi quay lại phòng ngủ.
“Mẹ ơi, mẹ cầm khăn tắm chưa?”
Hứa Tính nói xong, mở luôn cửa phòng tắm. Đúng lúc Giang Thành đi đến đây, vừa khéo nhìn thấy cô trần chuồng đứng trước cửa…