“Mẹ lấy những thứ rác rưởi này ở đâu ra vậy.” Tô Nghênh Hạ nén giận nhìn Tưởng Lam. Bị bà làm thành như vậy, cả căn nhà trông có khác gì là trạm thu gom rác thải đâu chứ? Phong cách lúc trước đã hoàn toàn mất sạch.
“Rác rưởi gì chứ! Mấy thứ này đều là mẹ dùng tiền mua đấy.” Tưởng Lam nghe xong những lời này thì cảm thấy mất hứng. Bà chọn lựa tỉ mỉ, mồm mép mặc cả với ông chủ hơn nửa ngày mới mua được, thế mà lại bị Tô Nghênh Hạ nói là rác rưởi.
“Trong căn biệt thự có giá mấy chục triệu,
| mẹ lại mua một đống thứ mấy chục đồng gì đó đặt ở trong nhà, không phải là để cho người ta chê cười sao? Hơn nữa nó còn không đẹp một chút nào, trông chả khác gì trạm thu gom rác thải.” Tô Nghênh Hạ giận sôi máu, Hàn Tam Thiên nhất định đã tốn không ít công sức để trang trí, nhưng Tưởng Lam làm vậy, coi như đã phá hủy toàn bộ bố cục trang hoàng rồi.
“Ngại giá của nó quá rẻ đúng không? Được rồi.” Tưởng Lam vươn tay để trước mặt Tô Nghênh Hạ, nói: "Con cho mẹ tiền đi, mẹ sẽ mua đồ tốt về cho con."
“Mẹ...” Tô Nghênh Hạ tức đến nỗi không
biết phải nói gì, nói: “Đúng là vô lý không thể nào nói nổi.”
“Nhà này là của mẹ, mẹ bày biện tỉ mỉ một chút mà cũng không được nữa hả?” Tưởng Lam vô liêm sỉ nói.
Tô Nghênh Hạ trở lại phòng ngủ ở lầu một, đóng cửa phịch một tiếng.
Tưởng Lam vẫn cảm thấy tâm huyết của mình đúng là không uổng phí, nhà này quả thật đã đẹp hơn rất nhiều, sẽ không còn vẻ trống vắng nữa, bà hỏi Hàn Tam Thiên: “Chẳng lẽ không đẹp sao?”
Hàn Tâm Thiên không khỏi cười khổ, nói: “Mẹ cảm thấy đẹp là được.”
Tưởng Lam trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Đừng tưởng rằng cậu mua được biệt thự là có thể làm chủ cái nhà này. Cậu khiến nhà họ Tô phải chịu nhục ba năm, chúng tôi cũng vì thế mà chịu uất ức. Cậu bồi thường chúng tôi cũng là lẽ đương nhiên”
Đối với Tưởng Lam không biết xấu hổ là gì này, Hàn Tam Thiên đã sớm tập mãi thành quen. Anh cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn với những lời bà vừa nói ra.
Dù sao ở trong mắt bà, tất cả mọi thứ đều là lẽ đương nhiên.
“Được rồi được rồi, bà ít nói vài câu đi.” Tô Quốc Diệu ngăn Tưởng Lam lại. Tuy rằng ông cũng mặt dày mày dạn dọn vào biệt thự, nhưng bảo ông hất hàm sai khiến Hàn Tam Thiên giống trước kia thì quả thật ông làm không được. Dù sao đây cũng là biệt thự do Hàn Tam Thiên tiêu tiền mua.
“Bớt tranh cãi gì cơ, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Tưởng Lam đẩy Tô Quốc Diệu ra, tiếp tục nói với Hàn Tam Thiên: “Tôi không biết cậu có bao nhiêu tiền,
nhưng bây giờ cậu phải giao hết tiền ra đây. Sau này mỗi tháng tôi sẽ phát cho cậu một ngàn đồng làm phí sinh hoạt.”
Hàn Tam Thiên có thể nhường nhịn nhưng không có nghĩa là Tưởng Lam có tư cách lên mặt muốn làm gì thì làm.
“Muốn ở vậy thì phải ngoan ngoãn mà ở. Con cho Tô Nghênh Hạ thể diện, cho mẹ
đây nhưng không có nghĩa là mẹ có thể khống chế con.” Hàn Tam Thiên nói với giọng lạnh lùng.
Tưởng Lam thấy ánh mắt lạnh như băng của Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm thấy
chột dạ, một câu cũng không dám nói chỉ có thể nhìn Hàn Tam Thiên trở về phòng.
Lúc Hàn Tam Thiên đóng cửa lại, sắc mặt của Tưởng Lam mới bắt đầu trở nên âm trầm, bà nói với Tô Quốc Diệu: “Hàn Tam Thiên đúng là càng ngày càng không biết điều, nhìn xem sau này tôi trừng trị nó thế nào.”
“Bà... haizz” Tô Quốc Diệu muốn nói rồi lại thôi, ông thở dài một hơi.
Hàn Tam Thiên trở về phòng thì thấy Tô Nghênh Hạ thế mà tức giận đến phát khóc, sự lạnh lẽo trên mặt càng tăng.
Không ai được phép làm cho Tô Nghênh Hạ khóc, cho dù là Tưởng Lam cũng không được.
“Tam Thiên, em vô cùng xin lỗi, mẹ em hơi quá đáng.” Tô Nghênh Hạ khóc như lê hoa trong mưa nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên đi đến trước mặt Tô Nghênh Hạ. Anh xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đừng nóng giận, đừng so đo với bà ấy nhiều làm gì, dù sao bà ấy cũng là mẹ
em."
“Nhưng mà, nhưng mà căn nhà bị mẹ làm thành như vậy, công sức trang trí tỉ mỉ của
anh đổ xuống sông xuống biển hết rồi.”
“Vứt mấy thứ này đi không phải là được rồi sao?” Hàn Tam Thiên cầm điện thoại lên gọi cho công ty bất động sản.
Không bao lâu, công ty bất động sản đã cho vài người đến.
Lúc Tưởng Lam mở cửa còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đến khi những người đó bắt đầu đụng vào đồ do bà mua về, Tưởng Lam trực tiếp nổi giận đùng đùng: “Mấy người muốn làm gì, đụng vào đồ trong nhà bạn
tôi làm gì?”
Nhân viên an ninh của công ty bất động sản người nào người ấy đều cao lớn vạm vỡ. Tưởng Lam chỉ dám kêu gào chứ không dám chạy đến ngăn cản, điều này đã đủ để chứng minh bà chỉ là một người mạnh mồm.