“Đúng là không thể nhìn ra anh lại là một người thông minh như vậy. Giết người không thấy máu, cao thủ là đây chứ đâu.” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Đương nhiên.” Mặc Dương nhíu mày đắc ý, tiếp tục nói: “Khi nào thì cậu mang em dâu tới đây ăn một bữa cơm chứ?”
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: “Tạm thời tôi chưa cho cô ấy tiếp xúc với mấy chuyện này. Anh cũng không cần cố ý giúp cô ấy. Chuyện ở thương trường có thể không liên lụy tới khu vực xám là tốt nhất.”
Hàn Tam Thiên biết, “ăn cơm” trong miệng Mặc Dương cũng không đơn giản chỉ là ăn cơm một cách thuần túy. Đây là muốn Tô Nghênh Hạ ra mặt, tránh cho những người không có mắt tìm tới trêu chọc cô.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chuyện này không cần thiết.
Mặc Dương gật đầu, không nói thêm câu
gì.
Đến giờ, Hàn Tam Thiên lái xe đến trước của công ty. Chỉ chốc lát sau, Tô Nghênh
Hạ mặt ủ mày ê bước lên xe.
Cô thở dài hết lần này đến lần khác.
“Lúc anh còn nhỏ, ông có nói với anh là mỗi một lần thở dài thì thịt sẽ gầy đi một ít. Em muốn giảm béo hả?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Hiện giờ Tô Nghênh Hạ không có lòng dạ nào đùa giỡn với Hàn Tam Thiên, cô lại thở dài một hơi, sau đó nói: “Bà nội và Tô Hải Siêu làm chuyện ngu xuẩn, bây giờ lại muốn em đi giải quyết, nhưng em cũng không giải quyết nổi.”
“Sao lại thế?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi.
Tô Nghênh Hạ kể cho Hàn Tam Thiên nghe về chuyện ngu xuẩn mà bà cụ và Tô Hải Siêu làm: “Anh nói xem có phải bọn rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới đi tìm việc để làm đúng không? Đang hợp tác bình thường, không có vấn đề gì, giờ thì hay rồi, Chung Lương không nhận điện thoại của em, cũng không chịu gặp em, việc hợp tác cũng bị trì hoãn.”
“Chuyện này... đúng là rất phiền toái. Bạn cùng lớp của anh không ở trong nước,
bây giờ anh cũng không thể nào liên lạc được.” Hàn Tam Thiên cau mày nói.
Tô Nghênh Hạ trộm nhìn Hàn Tam Thiên. Tuy rằng cô không da mặt dày đến nỗi trực tiếp nhờ Hàn Tam Thiên hỗ trợ, nhưng nói nhiều như vậy, thật ra cũng có nói bóng nói gió. Không nghĩ tới anh lại không giúp được gì, vậy là chuyện này coi như xong đời rồi.
“Tam Thiên.” Tô Nghênh Hạ vô cùng dịu dàng gọi một tiếng.
Trong lòng Hàn Tam Thiên khẽ động, anh cố kìm chế ý cười nơi khóe miệng, hỏi:
“Làm sao vậy?”
Khuôn mặt của Tô Nghênh Hạ không khỏi trở nên đỏ bừng, cô cắn môi, nửa ngày cũng không nói được một câu.
Hàn Tam Thiên không vội, vẫn lẳng lặng chờ.
“Anh có thể... giúp em được không?” Tô Nghênh Hạ cuối cùng cũng thốt ra được mấy lời này.
Hàn Tam Thiên làm bộ như không nghe thấy, nhìn không chớp mắt tiếp tục lái xe.
Tô Nghênh Hạ mặt đỏ tại hồng tiếp tục nói: “Nếu anh chịu giúp em, em sẽ để anh ngủ trên giường, được không?”
Càng về sau âm lượng lại càng nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu vậy.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại nghe rất rõ, không kìm lòng nổi mà nuốt nước miếng. Anh xử lý chuyện này như vậy chủ yếu là vì muốn nhà họ Tô hiểu được tầm quan trọng của Tô Nghênh Hạ mà thôi. Không nghĩ tới lại có thể đột phá mối quan hệ giữa anh và Tô Nghênh Hạ, đây quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn.
“Được.” Hàn Tam Thiên không chút do dự nói.
Trái tim của Tô Nghênh Hạ lập tức đập thình thịch, nai con chạy loạn, một đường cúi đầu cho tới lúc về đến nhà.
Chuyện này có Hàn Tam Thiên ra mặt, cơ hội chuộc lỗi sẽ lớn hơn một chút. Tô
Nghênh Hạ không lo lắm về chuyện hợp | tác, trong lòng lại lo về việc chung chăn
chung gối với Hàn Tam Thiên hơn, có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì đó hay không?
Tuy rằng Tô Nghênh Hạ là cô gái vô cùng xuất sắc cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng cô vẻn vẹn chỉ yêu đương một lần. Lội ngược dòng về năm học cấp hai, tình cảm lúc ấy rất đơn thuần, cô mới chỉ nắm tay cậu nam sinh kia thôi. Nhưng thứ cô phải đối mặt hiện giờ lại là một sự thay đổi vô cùng quan trọng.
Tô Nghênh Hạ không biết mình đã chuẩn bị tốt hay chưa. Chẳng qua mấy chuyện này đối với vợ chồng mà nói quả thật rất bình thường. Trong nội tâm của cô có một việc không muốn thừa nhận nhưng nó lại một sự thật không thể phủ nhận, đó chính
là coi chuyện lần này như một bước đột phá trong mối quan hệ giữa cô và Hàn Tam Thiên.
Càng muốn thì trong lòng lại càng sợ hãi, kèm theo đó lại có thêm một chút chờ mong.
Nhưng nghe người ta nói, làm chuyện này thật sự rất đau!
Thôi cứ kệ đã, đến lúc đó rồi tính sau.
Hai người trở lại biệt thự Sơn Yêu. Lúc của biệt thự được mở ra, hai người Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đều mờ mịt
| không hiểu.
Bên trong phòng khách toàn là mấy thứ chai lọ, đồ trang trí giá rẻ, nháy mắt đã kéo thấp giá trị của căn biệt thự xuống.
| Tô Nghênh Hạ lùi về phía sau vài bước, thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải mình vào nhầm nhà rồi không.
“Chuyện này...” Hàn Tam Thiên không nói
nên lời.
Sau khi Tô Nghênh Hạ lấy lại tinh thần, bèn đoán được ai là người làm ra chuyện này, cô nổi giận đùng đùng bước vào nhà
Tưởng Lam vẫn giữ vẻ mặt vênh váo, thấy Tô Nghênh Hạ về bèn không thể chờ được lên tiếng khoe khoang: “Thế nào, có phải căn nhà này trông đẹp hơn rất nhiều đúng không, đây đều công sức mẹ tỉ mỉ bố trí đó.”