Đợi sau khi những thứ bà mua về đều đã được dọn sạch, Hàn Tam Thiên mới từ trong phòng bước ra.
“Hàn Tam Thiên, cậu không mau ngăn bọn họ lại, bọn họ dám cướp bóc giữa ban ngày ban mặt, đây đều là những thứ
tôi tiêu tiền mua về đó.” Tưởng Lam gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nói với Hàn Tam Thiên.
“Bọn họ là do con gọi đến.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
“Gì cơ!” Tưởng Lam sửng sốt, ngay lập tức tức đến nỗi sùi bọt mép, bà nói với giọng chất vấn: “Hàn Tam Thiên, cậu có ý gì! Cậu không vừa mắt mấy thứ tôi mua về thì cứ việc nói thẳng.”
“Đúng, đúng là con thấy rất chướng mắt.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
“Cậu lập tức kêu bọn họ đặt mấy thứ kia về chỗ cũ cho tôi, nếu không...”. Ba chữ cậu cút đi đến bên miệng, Tưởng Lam lại không dám nói ra. Vì căn biệt thự này không hề liên quan gì đến bà, bà làm gì có tư cách ra lệnh cho Hàn Tam Thiên cút. Đây cũng không phải là cái khu chung cu rách nát nhỏ bé của bà.
“Từ ngày hôm nay trở đi, mẹ dám động vào cái gì của nhà này nữa thì đừng trách con không cho mẹ mặt mũi.” Hàn Tam Thiên với vẻ mặt lạnh băng quay đầu nhìn về phía Tô Quốc Diệu, sau đó tiếp tục nói: “Còn bố, quản lý người phụ nữ của bố
cho tốt. Nhớ kỹ, nơi này là nhà của Hàn Tam Thiên con, không ai được đụng vào bất cứ thứ gì khi chưa được con cho phép.”
Tưởng Lam ngây người tại chỗ, không dám khóc lóc om sòm trước khí thế mạnh mẽ của Hàn Tam Thiên. Kẻ bất lực này từ khi nào lại dám hoành hành ngang ngược
nhà như vậy!
Chờ một lúc sau khi Hàn Tam Thiên trở về phòng. Tưởng Lam mới dám giữ thẳng chân, nhìn Tô Quốc Diệu nói: “Ông nhìn nó xem, nhìn nó, không phải chỉ là mua một căn biệt thự thôi sao, hiện tại đủ lông
đủ cánh rồi nên không xem tôi ra gì nữa. Tô Quốc Diệu, ông giúp tôi dạy dỗ nó một chút, cho nó biết ai là chủ của cái nhà này.”
“Bà có thể đừng gây rối vô cớ nữa được không.” Tô Quốc Diệu bất đắc dĩ nói.
“Gây rối vô cớ!” Tưởng Lam đi đến trước mặt Tô Quốc Diệu, một đấm lại một đấm vào người Tô Quốc Diệu, cũng không phải là đánh yêu mà bà đã dùng hết sức lực của mình để đánh, vừa đánh vừa nói: “Ông cũng dám nói tôi gây rối vô cớ, chẳng lẽ chuyện này là tôi sai sao? Tôi là bậc bề trên của nó, nó có tư cách gì nói
chuyện với tôi như vậy?”
“Là bậc bề trên thì tốt xấu gì cũng phải ra dáng của bậc bề trên chứ? Bà nhìn bà xem, trông có giống bậc bề trên không? Hơn nữa nhà này là của nó! Tưởng Lam ơi là Tưởng Lam, đã đến lúc này rồi, vì sao bà vẫn nghĩ có thể đè đầu cưỡi cổ nó? Chẳng lẽ bà không nhìn ra nó đã không giống trước đây sao?" Tô Quốc Diệu nói.
“Có gì mà không giống chứ, không phải cũng chỉ là một kẻ hèn nhát thôi sao.” Tưởng Lam nói.
Tô Quốc Diệu nắm lấy tay Tưởng Lam. Bồ Tát còn biết tức giận huống chi là một con người đang sống sờ sờ ra đó. Với lại nếu cứ để Tưởng Lam tiếp tục làm loạn, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi biệt thự.
“Đúng, nó là kẻ hèn nhát, tôi cũng là kẻ hèn nhát, nhưng bây giờ nơi mà bà đang
là nhà của nó. Nó muốn đuổi bà đi, bà có tư cách gì đòi ở lại? Sổ đỏ có viết tên của bà à?” Tô Quốc Diệu nói.
Nghe thấy hai chữ sổ đỏ, suy nghĩ đầu tiên của Tưởng Lam không phải là căn
nhà này do Hàn Tam Thiên làm chủ, mà bà phải nhanh chóng làm cho tên của Tô Nghênh Hạ xuất hiện trong sổ đỏ, tốt nhất là chỉ có tên của một mình nó. Chỉ có như vậy, bà mới không cần lo lắng bị Hàn Tam Thiên đuổi đi.
“Muốn đuổi bà đây hả, không có cửa đâu.”Tưởng Lam cười lạnh.
“Tôi nói cho ông biết, nhà này chỉ có Tưởng Lam tôi định đoạt.”
Hôm sau, sau khi Hàn Tam Thiên chở Tô Nghênh Hạ đến công ty thì tới trung tâm giới thiệu việc làm.
Nơi này có rất nhiều người đang tìm việc, Hàn Tam Thiên dự định sẽ thuê một người giúp việc để nấu cơm. Tuy rằng Trương Linh Hoa là một lựa chọn không tồi, nhưng bà lại dắt theo Trương Thiên Tâm bên cạnh. Quy củ của khu biệt thự Đỉnh Vân nghiêm ngặt như vậy, ngộ nhỡ Trương Thiên Tâm chạy tới địa bàn nhà người ta, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền toái. Dựa vào điểm này, Hàn Tam Thiên đành phải từ bỏ suy nghĩ ấy trong đầu.
Mới vào trung tâm giới thiệu việc làm
không lâu, Hàn Tam Thiên bèn phát hiện đám đông đang đi về một hướng, chắc hẳn là đi xem chuyện thú vị nào đó.
Hàn Tam Thiên cũng là một người bình thường, không khỏi có chút tò mò, vì thế anh lập tức đuổi theo dòng người
Chen qua đám đông, Hàn Tam Thiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên có vẻ già nua tầm bốn mươi tuổi đang quỳ trên mặt đất, bên cạnh bà là một người phụ nữ giàu có đeo vàng đeo bạc, tuổi cũng xấp xỉ bà.
“Tất cả mọi người đến đây mà xem, tay
chân của bà ta không sạch sẽ. Quét dọn vệ sinh ở nhà tôi, bộ trang sức có giá mấy chục ngàn của tôi đều mất sạch. Bây giờ công ty vệ sinh lại phải sạch trách nhiệm, kẻ nghèo kiết xác như bà ta làm sao đền nổi. Mọi người giúp tôi phân xử đi. Một công ty như vậy có phải nên đóng cửa, nhân viên như vậy có phải nên chết sạch hay không.”