Dưới sự lãnh đạo của hai đứa trẻ lớn tuổi hơn, mấy đứa trẻ còn lại cũng bắt đầu nhặt mấy cục đá dưới đất lên.
| Hàn Tam Thiên đi đến trước mặt đứa lớn tuổi nhất, nắm lấy cổ áo, một tay dơ thằng nhóc lên không trung:
"Tiểu quỷ, cha mẹ em không dạy em cách làm người, thì để anh dạy em."
Tính toán với con nít không phải là phong cách làm việc của Hàn Tam Thiên, nhưng anh thật sự không nhịn được, đem một cái tát đánh vào trên mặt thằng nhóc kia.
"Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi?"
Cậu ta không thể nào tin nổi nhìn Hàn
Tam Thiên, giống như việc cậu ta bị đánh là một chuyện cực kỳ ngạc nhiên. Cũng không biết trong xóm nhỏ này làm sao có thể nuôi được một đứa bé coi trời bằng vung như hỗn thế tiểu ma vương như thế này.
"Anh cảnh cáo em, sau này em còn bắt nạt Trương Thiên Tâm, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em."
Hàn Tam Thiên vung tay, trực tiếp ném thằng nhóc xuống đất.
Ánh mắt thằng nhóc độc ác nhìn Hàn Tam Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Anh chờ đó cho tôi, tôi sẽ quay lại báo thù."
Thằng nhóc lớn tuổi nhất bỏ chạy, mấy đứa bé khác cũng tản ra như chim.
Hàn Tam Thiên đi đến trước mặt Trương Thiên Tâm, tuy vẻ mặt của cậu bé vẫn mang theo nụ cười ngây ngô, nhưng trong ánh mắt đã có một tia e ngại, Hàn Tam Thiên an ủi nói:
"Đừng lo lắng, anh không phải là người xâu, sau này sẽ không có ai bắt nạt em
nữa."
Trương Thiên Tâm cười cười, hô một
tiếng:
"Anh trai."
Trong lòng Hàn Tam Thiên có một chút chua xót, nói:
"Về nhà, anh nấu cơm cho em."
Diện tích trong nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng, nấu cơm và ngủ đều ở cùng một chỗ.
Trương Thiên Tâm thành thành thật thật ngồi trên một cái ghế nhựa, yên lặng nhìn Hàn Tam Thiên, chắc là lúc Trương Linh Hoa nấu cơm cũng là một cảnh tượng như thế này.
Trong nhà không có rau tươi, trong cái tủ gỗ chỉ có một bát đồ ăn còn dư lại, sau khi Hàn Tam Thiên nấu cơm xong, nói với Trương Thiên Tâm:
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh đi ra ngoài mua đồ ăn ngon cho em."
Trương Thiên Tâm mong đợi gật đầu,
giống như là một con gà mổ thóc vậy.
Hàn Tam Thiên vừa mới đi một lúc, thằng nhóc vừa nãy bị Hàn Tam Thiên đánh mang theo mấy người lớn vào trong nhà, đây chắc là bố mẹ của cậu ta.
"Người đâu, đồ ngốc, người vừa nãy đâu rồi?"
Thằng nhóc không thương tiếc chút nào đấm một đấm vào đầu Trương Thiên Tâm rồi hỏi.
Trương Thiên Tâm sợ hãi ôm đầu, khóc rống lên.
"Bố, làm sao bây giờ, anh ta chạy rồi thì
phải."
Thằng nhóc quay đầu lại nói với một người đàn ông trưởng thành.
Người đàn ông trưởng thành này tên là Dương Hưng, là trùm lưu manh của cái xóm trong thành phố này, đây chính là lý do vì sao con của gã ta dám kiêu ngạo.
Cái thôn trong thành phố này là khu vực không có ai quản lý, bởi vì không kiếm được chút béo bở gì nên những loại
người như Lâm Dũng sẽ không bao giờ để tâm đến những chỗ như thế này. Thế nên mới có chuyện một số người ở lại cái xóm này sẽ tự lập thể lực riêng.
Dương Hưng rất biết đánh nhau, cũng có tiếng tăm trong cái xóm này, mọi người ở nơi này nhìn thấy gã ta cũng phải gọi một tiếng anh Dương, tuy rằng ngoài kia cũng không có nhiều người biết gã, nhưng địa vị của gã ta trong cái xóm này cũng đã rất cao rồi.
Nghe được tin con của mình bị đánh, ngay lập tức Dương Hưng dẫn người lại đây để tính sổ, không nghĩ tới thế mà lại
chậm một bước.
Nhưng mà chuyện này không thể bỏ qua được.
"Mang thằng ngốc này ra ngoài đánh một trận, trút giận cho con trai tao."
Dương Hưng nói với mấy tên đàn em.
Mấy tên đàn em cũng không quan tâm Trương Thiên Tâm là một người bị bệnh, ném Trương Thiên Tâm ra ngoài cửa sau đó bắt đầu tay đấm chân đá.
Thằng nhóc kia đắc ý nhìn Trương Thiên
Tâm, hình như rất hưởng thụ quá trình này.
"Con trai, nếu con vẫn chưa hết giận, bố sẽ sai người đi tìm thằng khốn kia về, bắt nó đó phải quỳ xuống xin lỗi con."