Thằng nhóc này có vẻ rất kiêu ngạo về hành động của Dương Hưng, vẻ mặt tự hào nói:
"Bố, sau này con cũng muốn oai phong giống như bố."
Dương Hưng đắc ý vỗ vỗ đầu con trai, nói:
"Con chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn bố, sau này con mang theo mấy tên đàn em, đi ra khỏi cái xóm này, làm thật tốt để bố có thể được hưởng phúc."
Hai cha con đang vạch kế hoạch cho một
tương lai tốt đẹp, Hàn Tam Thiên đã đi mua đồ ăn về, lúc anh nhìn thấy thằng nhóc kia thế mà lại mang mấy người lớn quay lại để báo thù. Thời điểm anh thấy Trương Khiên Tâm đang bị đánh, trong lòng anh đã nảy sinh một cỗ sát ý không thể nào ngăn cản được.
"BỐ, chính là anh ta, vừa nãy anh ta đã đánh con."
Thằng nhóc kia chỉ vào Hàn Tam Thiên rồi nói với Dương Hưng.
Dương Hưng cười dữ tợn, nhìn về phía Hàn Tam Thiên:
"Con mẹ nhà nó, chính thằng chó này đã đánh con trai của tao sao? Quỳ xuống xin lỗi con trai tạo, nếu không ngày hôm nay ông đây sẽ đánh gãy hai chân của mày."
Hàn Tam Thiên ném đồ ăn trong tay xuống, đi thẳng về phía Dương Hưng.
Lúc này, sát ý của Hàn Tam Thiên chưa bao giờ lớn như thế này.
Mấy tên đàn em thấy thế, che ở trước mặt Dương Hưng, tất cả đều không để Hàn Tam Thiên vào mắt.
"Ngay cả con trai của anh Dương cũng dám đánh, lá gan của mày cũng không nhỏ đâu."
"Nhìn dáng vẻ này của mày, không phải là người trong cái xóm này hả, mày có biết không, người ở bên ngoài, mặc kệ là ai cũng không dám đến cái xóm này để gây sự đâu."
"Còn chưa quỳ xuống..."
Đột nhiên Hàn Tam Thiên dùng lực của hai chân, nhanh như hổ đói vồ mồi tiến
đến người gần nhất, nắm đấm xé gió, mấy tên tay sai không coi ai ra gì giờ lại ngã xuống nằm kêu rên.
Dương Hưng cũng dựa vào nắm đấm mới có địa vị như ngày hôm nay, trong cả cái xóm trong thành phố này, không tìm ra người thứ hai có năng lực giống như gã
ta.
Nhưng thủ đoạn sắc bén của Hàn Tam Thiên ngay lập tức đã khiến Dương Hưng choáng váng, mẹ nó đây cũng quá dũng mãnh rồi!
Chờ đến lúc Dương Hưng hồi phục lại tinh
thần, Hàn Tam Thiên đã đá một cước vào bụng gã, khiến gã lui liên tục hơn mười bước rồi mới ngã xuống đất.
Sắc mặt Dương Hưng trắng bệch, gã cảm thấy mình bị đá xuyên qua bụng luôn rồi, đau đớn không chịu được.
Bước chân Hàn Tam Thiên không dừng lại, tiếp tục đi về phía Dương Hưng.
Dương Hưng nhìn thấy sát ý trong mắt Hàn Tam Thiên, lần đầu tiên gã cảm thấy sự sợ hãi và hoảng sợ, nói:
"Người anh em, cậu muốn làm gì, có
chuyện gì thì cứ từ từ nói."
Hàn Tam Thiên đá một cước vào mặt Dương Hưng, ngay lập tức máu vung ra khắp nơi, mũi của Dương Hưng gãy luôn rồi.
"Người anh em, có chuyện gì thì nói rõ ràng, cậu đừng đánh nữa, tôi cầu xin
cậu."
Dương Hưng vừa mới dứt lời, Hàn Tam Thiên lại đánh một quyền vào thái dương của Dương Hưng, tai ù lên ong ong, trước mắt tối sầm xuống, suýt chút nữa đã khiến Dương Hưng hôn mê bất tỉnh.
Thằng nhóc kia nhìn thấy Dương Hưng bị đánh, không biết sống chết chạy đến bên người Hàn Tam Thiên. Vừa mới chuẩn bị đá một cước, đã bị Hàn Tam Thiên cho một đạp văng xa ra, lăn mấy mét mấy dừng lại được.
"Ông muốn chết như thế nào?"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng hỏi Dương Hung.
Trong nháy mắt lá gan của Dương Hưng bị dọa đến hỏng luôn rồi. Tuy rằng gã ta
| diễu võ dương oai ở trong cái xóm này nhưng chưa bao giờ dám làm loạn đến mức chết người. Nhưng người thanh niên trước mặt gã lại muốn gã phải chết, hơn nữa trong đầu Dương Hưng không hề nghi ngờ câu nói đó.
Ánh mắt của cậu ta, khuôn mặt của cậu ta, giống như đang nhìn một người đã chết vậy.
Dương Hưng sợ đến mức quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên, hoảng hốt nói:
"Người anh em, tôi sai rồi, tôi đáng chết, cậu buông tha cho tôi đi, chỉ cần cậu đồng
ý tha tôi, cậu muốn thế nào cũng được."
Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu. Tuy rằng anh có thể giết Dương Hưng một cách rất dễ dàng, nhưng chung quy giết người là chuyện phạm pháp. Hơn nữa xung quanh có rất nhiều người đang đứng của của nhà nhìn, bọn họ đều là người làm chứng cho việc này. Hàn Tam Thiên không cần phải vì chuyện này mà hãm sâu vào vũng bùn.
Đi đến bên người Trương Khiên Tâm, Hàn Tam Thiên đau lòng nói:
"Đều do anh, nếu không phải anh để em ở
nhà một mình, em cũng sẽ không bị đánh."
Trương Khiên Tâm kéo góc áo của Hàn Tam Thiên, ánh mắt hoảng sợ lắc đầu, không có ý trách móc Hàn Tam Thiên.
"Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?"
Hàn Tam Thiên nói tiếp.
Tuy rằng Trương Khiên Tâm vẫn còn sợ, nhưng cũng biết mình đang đói bụng, vội vàng gật đầu không ngừng.
Hàn Tam Thiên mang chiếc bàn vuông nhỏ ra của ăn cơm với Trương Thiên Tâm. Dương Hưng và mấy tên đàn em của gã, bao gồm cả con trai của gã nữa, tất cả đều quỳ gối trước mặt Hàn Tam Thiên. Một màn này khiến cho những người khác trong xóm đã từng bị Dương Hung ức hiếp nhìn đến rất vui vẻ, đang âm thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
| Mà lúc này, Tô Nghênh Hạ vừa đi dạo phố về, mệt mỏi vào trong nhà.
Mặt Tương Lam trầm như nước ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không đợi
Tô Nghênh Hạ để đồ xuống, đã lạnh giọng nói:
"Từ hôm nay trở đi, nhà này chỉ có thể có
mẹ hoặc Hàn Tam Thiên, Nghênh Hạ, con tự chọn đi."
Tô Nghênh Hạ nhướm này, đang yên đang lành lại bị bệnh thần kinh gì.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Tô Nghênh Hạ hỏi.
"Sao lại bảo mẹ bị làm sao vậy?"
Trong nháy mắt Tưởng Lam xù lông lên, dáng vẻ hợp tình hợp lý nói:
CHương 56:
"Bây giờ Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn không để mẹ vào mắt nữa rồi, mẹ thấy cậu ta bây giờ lông cánh cứng cáp, ngay cả mẹ mà cậu ta cũng dám mắng. Con nói loại người như vậy mà mẹ có thể tha thứ cho cậu ta được nữa sao?"
Mắng?
Sao Hàn Tam Thiên lại mắng Tưởng Lam được chú, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì rồi.
"Mẹ, mẹ lại nghe người khác nói hươu nói vượn gì đấy đúng không?"
Tô Nghênh Hạ hỏi.
"Cậu ta mắng mẹ ngay trước mặt mẹ, mẹ còn cần nghe người khác nói nữa sao?"
Tưởng Lam nói.
"Sao có thể như vậy được.”
Phản ứng đầu tiên của Tô Nghênh Hạ là chắc chắn không thể xảy ra chuyện như
vậy được. Hàn Tam Thiên là loại người như thế nào cô biết rất rõ, ở nhà chịu nhục ba năm, cho dù là bị hiểu lầm anh cũng không để ý.
Liên quan đến vụ xe bị đâm hỏng, rõ ràng đó là trách nhiệm của Tưởng Sinh, nhưng Tưởng Lam oán trách đến trên đầu Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên có nói nửa câu không vừa lòng sao?
"Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"
Tô Nghênh Hạ hỏi.
Tưởng Lam nói chuyện ngày hôm nay ra
cho Tô ghênh Hạ, không nói vào vấn đề chính. Không nhắc đến chuyện muốn để cho Hàn Tam Thiên gánh vác trách nhiệm, chỉ thêm mắm thêm muối nói Hàn Tam Thiên đã mắng bà như thế nào, còn nói sẽ chuyển đến nhà mới với Tô Nghênh Hạ, không cho bọn họ đi cùng.
Sau khi Tô Nghênh Hạ nghe xong thì hoàn toàn không tin, vì căn bản đây không phải là những lời mà Hàn Tam Thiên có khả năng sẽ nói ra.
Hơn nữa Hàn Tam Thiên cũng không có nhắc đến chuyện muốn đến ở nhà mới, nhưng mà đúng là có nói mua một căn
nhà có hai phòng ngủ mà thôi.
Nhìn thấy Tô Quốc Diệu không nói lời nào, Tô Nghênh Hạ biết những gì Tưởng Lam nói chắc chắn không phải là sự thật, hỏi:
"Bố, bố kể lại cho con là có chuyện gì xảy ra đi."
Tô Quốc Diệu nhìn thoáng qua Tưởng Lam, nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tưởng Lam, sao ông dám nói nửa chữ chú.
"Tô Nghênh Hạ, bây giờ ngay cả lời mẹ
nói con cũng không tin sao, chỉ tin tưởng người ngoài có phải hay không? Mẹ khổ sở nuôi con lớn lên, bây giờ con có tiền đồ rồi, lại trở thành thứ vong ân bội nghĩa sao?"
Tưởng Lam tức giận nói.
"Hơn nữa, căn nhà rách nát kia của cậu ta, mẹ cũng chưa bao giờ nói muốn đến đấy ở, cậu ta có tư cách gì mà diễu võ dương oai ở trước mặt mẹ chứ."
"Mẹ cảnh cáo con, cái nhà này, có cậu ta thì không có mẹ, chính con tự xem xét đi."
Tô Nghênh Hạ rất đau đầu, Tưởng Lam khóc lóc om sòm, ai cũng không ngăn được, nhưng chuyện này chắc chắn không phải đơn giản như vậy, chỉ có thể chờ Hàn Tam Thiên về rồi nói tiếp.
"Mẹ, nếu như đúng là lỗi của anh ấy, con sẽ để cho anh ấy nhận lỗi với mẹ."
Tô Nghênh hạ nói.
"Tô Nghênh Hạ, con còn cố tình không hiểu sao? Bây giờ cậu ta mua được một căn nhà cũ, cánh cứng cáp rồi, cảm thấy không cần ở nhà chúng ta ăn nói khép
nép nữa, cho nên mới mắng mẹ, nhận lỗi có ích gì cơ chứ? Mẹ cảnh cáo con, nếu như con dám ra ngoài ở với cậu ta, cả đời này mẹ cũng sẽ không nhận con nữa."
Tưởng Lam uy hiếp nói.
Tô Nghênh Hạ thở dài, đang yên đang lành, sao lại phát sinh mâu thuẫn lớn như thế chứ.
"Ngộ nhỡ nhà của cậu ta tốt hơn nhà của chúng ta, bà cũng sẽ không đi sao?"
Lúc này Tô Quốc Diệu mới yếu ớt nói ra một câu, bây giờ bọn họ biết Hàn Tam
Thiên đã mua nhà, nhưng nhà như thế nào, bọn họ lại không biết, nói chắc chắn như vậy, Tô Quốc Diệu thấy đây cũng không phải là chuyện tốt.
Tưởng Lam cười lạnh, khinh miệt nói:
"Tô Quốc Diệu, ông cảm thấy một kẻ vô dụng như thế có thể mua được nhà ở khu cao cấp sao? Chỉ có hai cái phòng, ông còn trông cậy vào việc có thể tốt hơn nhà chúng ta hả, ông có phải là thất vọng đến điên rồi không?"
Tô Quốc Diệu thở dài, tuy rằng ông không ôm hy vọng quá lớn, nhưng vẫn có khả
năng xảy ra mà.
Nhưng mà Tưởng Lam nói thế cũng không phải là không có lý, lấy thực lực của Hàn Tam Thiên, sao có thể mua nhà
khu cao cấp được chứ?
"Mặc kệ đi, chờ anh ấy về rồi nói sau, con cần phải biết đã xảy ra chuyện gì."
Nhìn thấy thái độ Tô Nghênh Hạ kiên quyết như vậy, Tưởng Lam cũng có chút chột dạ, dù sao chuyện ngày hôm nay, đều là trách nhiệm của bà.
Nhưng mà với trình độ khăn vạ của bà, bà
không tin Tô Nghênh Hạ không quan tâm đến cảm nhận của bà. Nếu thật sự bênh vực Hàn Tam Thiên, đến lúc đó một khóc hai nháo ba thắt cổ, Tô Nghênh Hạ chỉ có thể thỏa hiệp mấy phần.
Trong nhà này, là do Tưởng Lam định đoạt, bà không tin bà không có cách đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà.