Tưởng Lam cười lạnh nhìn Hàn Tam Thiên, nhà mới, một cái nhà cũ có hai cái phòng mà thôi, dù có tặng cho bà ta, bà ta cũng không thèm để vào trong mắt, sao có thể đến đó ở được chứ?
"Hàn Tam Thiên, cậu cho rằng mua được một cái nhà cũ để ở là giỏi lắm rồi sao? Cả đời này Tưởng Lam tôi cũng sẽ không đi đến nhà của cậu, Tô Nghênh Hạ cũng sẽ không ở cùng cậu."
Tưởng Lam nói.
Hàn Tam Thiên cười nhạt, chỉ sợ đến lúc đó bà ta lại đòi vào ở.
Lòng tha thứ của Hàn Tam Thiên có thể nói là vô cùng to lớn, nhưng điều này chỉ dừng lại ở trên người anh, nhưng Tưởng Lam lại ngang ngược xúc phạm đến người khác, đây cũng không phải là điều mà Hàn Tam Thiên có thể chấp nhận được.
Lúc này, trách nhiệm của tai nạn cũng đã được chia ra rất rõ ràng, hoàn toàn là do lỗi của Tô Quốc Diệu, trừ tiền thuốc men ra, còn phải thêm tiền sửa chữa xe điện
nữa.
Cảnh sát đi đến trước mặt Tưởng Lam, thản nhiên nói:
"Sau này đừng tự cho mình là thông minh, nếu như ông ta chạy trốn, thì không chỉ bồi thường tiền đơn giản như thế này đâu, phải ngồi tù đấy."
Trước mặt cảnh sát, Tưởng Lam không dám điêu ngoa một chút nào, gật đầu liên tục, giọng nói nhẹ nhàng:
"Tôi nhớ kỹ rồi, chắc chắn sẽ không có lần sau."
"Được rồi, xe cứu thương sẽ đến ngay bây giờ, những chuyện còn lại, mấy người tự xử lý đi."
Sau khi xe cứu thương đến, dáng vẻ của Tưởng Lam không muốn đi đến bệnh viện. Hàn Tam Thiên biết, nếu như bảo bà đi, nói không chừng bà còn gây khó khăn cho người bị thương, anh dứt khoát ngồi lên xe cứu thương
"Hàn Tam Thiên này, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Tô, đồ con chó ăn cây táo rào cây sung, thật không biết tốt xấu."
Tưởng Lam cắn răng, ánh mắt âm độc nói.
Trong chuyện này, Tô Quốc Diệu cảm thấy Hàn Tam Thiên làm vậy là rất đúng, thiếu chút nữa ông đã bị Tưởng Lam hại. Nhưng Tưởng Lam nóng tính như thế nào ông cũng biết rất rõ, dám nói nửa câu không vừa lòng bà ta, việc ngày hôm nay chắc chắn sẽ không xong, đành phải ngậm miệng không nói lời nào.
"Chúng ta đi bệnh viện đưa chút tiền đi, Hàn Tam Thiên không có tiền trả tiền
| thuốc men thì phải làm sao bây giờ?"
Tô Quốc Diệu hỏi.
"Tiền gì chứ, chính cậu ta muốn xen vào việc của người khác, không có tiền thì tự nghĩ cách đi, có liên quan gì đến tôi đâu chứ, về nhà."
Tưởng Lam quát lớn ra lệnh.
Tô Quốc Diệu thở dài, trước mặt Tưởng Lam ông không đứng thẳng lưng được, càng không có quyền quyết định, chỉ có thể về nhà.
Sau khi Hàn Tam Thiên đi đến bệnh viện, sắp xếp cho người bị thương nằm viện, đồng thời đi nộp tiền viện phí, anh hy vọng có thể liên hệ được người nhà của người phụ nữ trung niên này, để cho người nhà của bà đến chăm sóc bà ấy.
Người phụ nữ trung niên rất biết ơn Hàn Tam Thiên vì anh hiểu lý lẽ, nhưng lúc nhắc đến người trong nhà, nét mặt của bà rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Hàn Tam Thiên nói:
"Di có chuyện gì khó xử cứ việc nói với
cháu, nếu như cháu giúp được chắc chắn cháu sẽ không từ chối."
"Chàng trai, tôi đã làm phiền cậu rất nhiều rồi, hơn nữa bố của cậu dâm phải tôi, những gì cậu nên làm cũng đã làm, tôi không cần cậu giúp gì nữa."
Người phụ nữ trung niên nói.
Hàn Tam Thiên cười cười, nói:
"Bây giờ dì đang nằm viện, không thể về nhà được, nếu như trong nhà có việc gì phải làm chẳng phải sẽ để lỡ mất sao, đây vẫn nằm trong phạm vi trách nhiệm của
cháu."
Nghe thấy thế, hốc mắt người phụ nữ trung niên đầy nước mắt, đúng thật là bà có chuyện không yên tâm.
Bà là một người mẹ đơn thân, vì sinh ra một đứa trẻ bị bệnh down nên bị người đuổi ra khỏi nhà, trong nhà có con trai cần bà chăm sóc. Bây giờ phải nằm viện, nếu như không có ai chăm sóc con trai bà, ngay cả ăn cơm nó cũng gặp khó khăn.
Cái gọi là đứa trẻ bị bệnh down là để gọi những đứa trẻ bẩm sinh đã ngu ngốc, người bệnh có biểu hiện trí thông minh rất
| thấp đến nghiêm trọng, không thể nào tự
chăm sóc chính mình.
Sống nhiều năm như vậy, bà dựa vào việc làm công nhân để nuôi hai mẹ con, bây giờ phải nằm viện, không những cắt mất nguồn thu nhập, còn không có người chăm sóc đứa con ở nhà nữa.
Sau khi bà nói chuyện này với Hàn Tam Thiên xong, Hàn Tam Thiên ngay lập tức đồng ý chăm sóc đứa con ở nhà giúp bà. Dù sao Tô Quốc Diệu hại bà phải nằm viện, Hàn Tam Thiên không thể không quan tâm được.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ở bệnh viện xong, Hàn Tam Thiên nhìn địa chỉ mà Trương Linh Hoa đưa cho, đến một xóm nhỏ trong thành phố.
Hoàn cảnh của nơi này rất phức tạp, rất nhiều người đều là người từ bên ngoài làm công nhân đến đây thuê nhà ở. Trên mặt đất khắp nơi đều là rác rưởi không ai quan tâm, tỏa ra mùi hôi ngập trời, rất buồn nôn.
Đi qua mấy cái ngõ nhỏ, Hàn Tam Thiên mới tìm được nhà của Trương Linh Hoa.
| Từ xa đã nhìn thấy một đám trẻ con đang
ném đá một cậu con trai tầm mười tuổi, nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cậu bé, Hàn Tam Thiên bước nhanh về phía ấy.
"Dừng tay, mấy thằng nhóc này đang làm cái gì vậy hả?"
Hàn Tam Thiên quát lớn.
Đám trẻ con ở trong này đều có thói quen coi trời bằng vung, cũng không sợ Hàn Tam Thiên, có hai đứa bé lớn tuổi hơn còn gào lên với Hàn Tam Thiên.
| "Anh là ai, có quan hệ gì với thằng ngốc này, chúng tôi đánh nó cũng không đánh anh, xen vào chuyện của người khác làm
gì."
"Anh xem thằng ngốc này đi, nó còn cười đấy, chứng minh nó thích bị đánh."
Nói xong, mấy đứa trẻ con lại lấy đá ném về phía cậu bé kia.
Hàn Tam Thiên che ở trước người Trương Thiên Tâm.
Sở dĩ Trương Linh Hoa đặt cho cậu bé cái
tên ấy vì hy vọng mỗi ngày cậu bé đều sẽ vui vẻ, nhưng Trương Linh Hoa cũng không biết, sau khi bà ra ngoài làm việc, con trai của bà lại trở thành đồ con cho những đứa trẻ ở gần đây.
"Anh cũng là đồ ngốc sao, thế mà lại bị đánh thay nó."
"Không ngờ lại có một kẻ ngốc đến nữa, đánh bọn họ."