Thi Tinh nhìn người bên cạnh, người nọ trực tiếp đến trước mặt Tô Diệc Hàm, tát một cái lên mặt Tô Diệc Hàm, lạnh giọng nói: “Cô có tư cách khoa tay múa chân ở
đây sao?”
Tô Diệc Hàm bị đánh, không dám hé răng ra nói nửa câu vô nghĩa nữa.
“Lúc này ngày mai, nếu không đưa đồ cưới đến biệt thự sườn núi, nên làm thế nào, mây người biết chưa?” Thi Tinh nói với mấy người nhà họ Thiên.
Người nhà họ Thiên gật đầu như giã tỏi, không dám có ý kiến đối với Thi Tinh, vì này là người nhà họ Hàn ở thủ đô, nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân là nhà quyền thế, nhưng ném tới thủ đô không tính là gì.
Sau khi Thi Tinh rời khỏi, không khí ở biệt thự nhà họ Tô vô cùng áp lực.
“Hải Siêu, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tô Quốc Lâm mở miệng hỏi.
Tô Hải Siêu nhìn Tô Diệc Hàm bằng ánh mắt thâm độc, nếu không phải cô ta tiêu nhiều tiền như vậy, vấn đề này sẽ không có, hiện Tô Hải Siêu vô cùng hối hận khi đưa đồ cưới cho Tô Diệc Hàm, chỉ tiếc hối hận cũng không kịp.
“Bảo Tô Nghênh Hạ là tiền đã đưa cô ta,
không phải là được rồi sao?” Người nhà họ Tô đề nghị nói.
Tưởng Lam đang mừng thầm đâu, nghe câu đấy, làm sao có thể đồng ý, đây chính là mấy tỷ đấy.
“Không có khả năng, không đưa được tiên, chúng tôi vì cái gì có thể nói là đã lấy rồi.” Tưởng Lam nói.
“Chẳng lẽ mấy người muốn nhìn thấy nhà họ Tô này xong đời sao? Đừng quên, mấy người cũng là người nhà họ Tô đấy.”
“Không tồi, hiện nhà họ Tô gặp nạn, mấy
người có thể hỗ trợ, nói dối mà thôi, có cái gì khó đâu.”
“Tiền đã tiêu, chẳng lẽ mấy người muốn giết chết Tô Diệc Hàm sao?”
Trong nháy mắt mọi chỉ trích đều hướng về Tô Nghênh Hạ, nhưng bọn họ cũng không phải đang giúp Tô Diệc Hàm nói chuyện, giải quyết vấn đề này, cuối cùng cũng là vì bản thân, bởi vì bọn họ cũng không muốn chuyện này liên lụy.
“Được thôi, nếu chuyện này bị bà ấy biết, ai tới gánh hậu quả?” Tô Nghênh Hạ mở miệng.
Lời này nói ra làm nhà họ Tô không dám mở miệng nữa, hậu quả gì, bọn họ rất rõ ràng, cũng phải là chuyện có thể tùy tiện gánh vác.
Tô Hải Siêu tuy cũng muốn để cho Tô Nghênh Hạ nói dối che lấp, nhưng theo lời Tô Nghênh Hạ, chắc chắn không thể coi thường, nhỡ đâu người phụ nữ kia biết, sự tức giận của bà ta đối với nhà họ Tô là kinh khủng nhất.
“Nghênh Hạ, hiện tại công ty có thể cho tiền ra, nhưng chỉ có thể cho cô vay.” Tô
Hải Siêu nói.
“Không được.” Tô Nghênh Hạ quyết đoán từ chối, cho vay để dùng cho dự án phía tây, làm sao có thể để bổ sung lỗ hổng của Tô Diệc Hàm?
“Chẳng lẽ cô muốn nhìn nhà họ Tô phá sản? Nhà họ Thiên nhằm vào chúng ta, nếu trong tay cô có khoản vay đó thì sao?” Tô Hải Siêu cắn răng nói.
Tô Nghênh Hạ hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua Tô Diệc Hàm: “Bảo cô ta bản tất cả của cải thành tiền mặt, ngay cả bất động sản cũng phải bán, nhiều thì nhiều ít
thì ít, còn lại, có thể vay trong nhà.”
Tô Diệc Hàm nghe thế, tức giận mắng: “Tô Nghênh Hạ, cô có ý gì, chẳng lẽ sau này tôi phải ăn ngủ ở đầu đường sao? Cô đây là cố ý chỉnh tôi.”
tôi làm gì được cái gì, tôi như thế nào là chỉnh cô. Cô không phải vô cùng kiêu ngạo hưởng thụ sao? Như vậy hậu quả này, làm do một mình cô gây ra, có thể trách tôi sao?” Tô Nghênh Hạ nói.
“Cũng không thể bán đồ vật của tôi đi, cũng không thể bán nhà đi, tôi mặc kệ,
phải chết thì mọi người cùng chết.” Tô Diệc Hàm biểu tình dữ tợn.
Những lời này khiến mọi người trực tiếp tức giận.
“Dựa vào cái gì muốn chúng ta cùng chết, cô nếu không muốn sống, tự mình nhảy lầu đi.”
“Tiền là cô tiêu, hiện tại cô nhổ ra cũng là tất nhiên, ai cho cô kiêu ngạo như vậy.”
“Còn mua vòng cổ nữa, tôi thấy cô thắt cổ chết đi cho rồi, tự cho mình là đúng.”
| Mấy người hậu bối đã sớm bất mãn với Tô Diệc Hàm, lúc này có cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua mà chà xát lên vết thương, bởi vì khoảng thời gian này Tô Diệc Hàm thường xuyên khoe khoang trước mặt các cô.