Hàn Tam Thiên không biết sóng ngầm trong biệt thự, tìm một bóng cây hút thuốc, làm sau khi Thi Tinh đi ra, đến trước mặt anh nói: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, nên hạn chế lại đi."
Hàn Tam Thiên rất mạnh một hơi, nói: "Nếu không biết bản thân đau ốm ra sao thì sao mà biết được mình còn sống chứ. Con chưa tới tuổi phải dưỡng lão, tuổi trẻ mà không chơi liều một phen thì chẳng nhẽ đợi đến già rồi mới làm?"
Đối với lời ngụy biện này Thi Tinh hết nói nổi, nói: "Sức khỏe là của cải lớn nhất, nếu không có sức khỏe thì con định đạt
được mục tiêu như thế nào?"
Hàn Tam Thiên nhíu mày, Thi Tinh nói vậy, xem ra bà đã nhận ra cái gì rồi.
"Chuyện của con có làm được hay không đều không quan trọng, bởi vì con không cần phải chứng minh cho ai hết. Chỉ muốn xem thử năng lực của mình mà thôi." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
"Nhưng có một số việc con nhất định phải làm." Thi Tinh nói rồi lấy một tấm hình ra đưa cho Hàn Tam Thiên.
Nhìn người trong hình, Hàn Tam Thiên
không hiểu nói: "Đây là ai?"
"Năm là bởi ông ta nên con mới phải chịu cảnh bất công đó. Là ông ta nói với Nam Cung Thiên Thu về mệnh đế vương và giải thích, mẹ luôn nghi ngờ người đạo sĩ này có thân phận không đơn giản." Thi Tinh nói.
Mệnh đế vương?
Hàn Tam Thiên nhíu mày, ngày đó gặp Hàn Quân trong ngục giam, anh nghe Hàn Quân nhắc qua nhưng không hiểu ý của gã là gì, giờ nghĩ li, Thi Tinh biết chuyện gì xảy ra.
"Mệnh đế vương là gì cơ?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Là vị đạo sĩ này nói cho Nam Cung Thiên Thu rằng Hàn Quân nắm giữ mệnh để vương, chỉ có nó mới có thể khiến nhà họ Hàn phát triển. Mà con là kẻ gian, sẽ thành trở ngại thậm chí là liên lụy đến nhà họ Hàn. Bắt đầu từ đó, Nam Cung Thiên Thu không còn coi con là người nhà họ Hàn nữa." Thi Tinh giải thích.
"Chỉ bởi cái lý do vớ vẩn này mà con bị bà ta đuổi khỏi nhà họ Hàn?" Hàn Tam Thiên
cười khổ, lời vô nghĩa này mà Nam Cung Thiên Thu cũng tin được?
"Đúng, mẹ đã ngăn cản Nam Cung Thiên Thu nhưng bà ấy vẫn khư khư cố chấp, mẹ không còn biện pháp nào c. Thầy con cũng đã đi điều tra vị đạo sĩ này nhưng không tra được gì cả. Con cũng biết năng lực của Viêm Quân, ngay cả ông ấy cũng không tra được bất kỳ thông tin nào càng chứng tỏ thân phận của vị đạo sĩ này không đơn giản." Thi Tinh nói.
"Ý của mẹ là vị đạo sĩ này là kẻ thù của nhà họ Hàn dẫn tới?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Ngay cả chuyện của cha con, mẹ cũng nghi là có liên quan tới ông ta." Thi Tinh
nói.
Hàn Tam Thiên cười cợt, nhìn bức ảnh đã ố vàng trong tay nói: "Nếu là ân oán nhà họ Hàn mà con lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn, vậy liên quan gì đến con? Con cần gì phải tự tìm phiền phức cho mình?"
"Con không tìm phiền phức không có nghĩa phiền phức không đến tìm con. Con nói con không phải nhà họ Hàn thì họ sẽ tin sao? Hơn nữa hôm nay mẹ xuất hiện ở biệt thự nhà họ Tô, chắc chắn họ cũng
| biết. Con cho rằng họ sẽ không đi điều tra chuyện này ư?" Thi Tinh nói.
Mắt Hàn Tam Thiên trở nên lạnh lẽo, rõ ràng Thi Tinh đang dùng mấy lời này để uy hiếp anh, khiến anh bắt buộc phải nhúng tay vào.
“Con đừng tức giận, đến nhà họ Tô là yêu cầu của con, mẹ chỉ thỏa mãn con mà thôi.” Thi Tinh nói.
Hàn Tam Thiên chỉ có thể cười khổi, đúng là anh gọi Thi Tinh tới nhưng anh làm gì biết còn có chuyện này nữa?
Thi Tinh thở dài, nói: “Mẹ biết nhà họ Hàn Ỗlàm rất nhiều chuyện bất công với con nhưng dù thế nào con vẫn là người của nhà họ Hàn. Dù mẹ không đến nhà họ Tô, sớm muộn gì họ cũng tra được ra con, mẹ chỉ giúp con chuẩn bị sớm mà thôi.”
“Ngay cả thầy của con còn không biết đối phương là ai, kẻ địch này rất lợi hại, mẹ chỉ đang kéo con chôn cùng mà thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
“Không tự tin vào bản thân đến vậy sao? Ngủ đông hơn mười năm, phần kiên định này không phải ai cũng có được, mẹ tin là
con có thể làm được.” Thi Tinh nói.
“Tin cái rắm, với năng lực hiện giờ của con sao có thể đối mặt với đối thủ mạnh như vậy?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Thi Tinh hơi do dự, nói: “Lúc nhỏ, ông nội con đối xử với con rất tốt, con không quên chứ?”
“Nhưng sau khi ông nội chết, đãi ngộ của con trong nhà họ Hàn thế nào mẹ cũng rõ. Định dùng sợi dây là ông nội để trói buộc con, không có ý nghĩa gì cả.” Hàn Tam Thiên cười lạnh nói.
“Chưa có ai từng thấy xác của Hàn Thiên, ngay cả quan tài của ông cũng không có. Thi Tinh nói.
Nghe được câu này, cảm xúc của Hàn Tam Thiên phập phồng lên, trầm giọng nói: “Có ý gì, những lời này của mẹ có ý gì?
Tin Hàn Thiên qua đời chỉ truyền trong nội bị nhà họ Hàn, lúc đó Hàn Tam Thiên chỉ là một đứa nhỏ, khóc đến tan nát cõi lòng nhưng lúc này Thi Tinh lại nói cho anh biết không có ai thấy xác của Hàn Thiên!