Vừa đi vào từ cửa sau, Biên Bá Hiền phát hiện trên bàn không phải là mấy loại bình nước hình năm cánh sao gì gì đó, là một cái khung nhỏ.
Đây là khung lồng tranh của A Tài em tôi đó nha!
Cậu khoác túi, cầm khung gỗ lên trầm mặc một lúc. Phác Xán Liệt giương mắt, khóe miệng nhếch lên, “Đẹp không?”
Biên Bá Hiền liếc nhìn khung gỗ, lại nhìn Phác Xán Liệt: “Bức tranh thì không đẹp nhưng cái khung này thì có thể miễn cưỡng.”
Khóe mắt Phác Xán Liệt thấp dần, lướt qua yết hầu của người trước mặt. Mỗi ngày thời tiết nóng đến điên người, trên cổ Biên Bá Hiền thấm một tầng mồ hôi mỏng, lông tơ mịn màng ẩn hiện qua lớp áo đồng phục.
Sạch sẽ. Mùi tin tức tố này không làm người khác khó chịu.
“Không phải cậu vẽ cho tôi sao, sao có thể xếp chung một loại với cái khung vậy?” Phác Xán Liệt lơ đễnh đáp, tầm mắt dần mở rộng hơn.
Biên Bá Hiền ngồi xuống, cười cợt, “Bởi vì vẽ giống cậu nên trông xấu xí thế đó.”
“…”
Bạn học Biên xoay người đưa lưng về phía Phác Xán Liệt, lười biếng vẫy vẫy tay, “Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu chấp nhận nhìn bức tranh này. Dù sao thì thẩm mỹ cậu kém như vậy, không khác nhau lắm đâu.”
“…”
Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng của Biên Bá Hiền một hồi lâu. Vài phút sau, đúng như dự liệu, Biên Bá Hiền từ ngăn bàn rút ra một quyển sách, lấy tai nghe trong túi, nằm đè lên bắt đầu ngủ.
Vệ Hòa Bình trong giờ học luôn nghĩ đến chuyện tìm Biên Bá Hiền, quay đầu nhìn thấy cậu nằm trên bàn bất tỉnh nhân sự. Cậu ta thật sự không dám tin Biên Bá Hiền mới sáng sớm đã ngủ như chết trong lớp. Không biết tối hôm qua đại ca đã làm gì để hôm nay khổ sở như vậy?? Tận ba giờ rưỡi sáng mình cũng không buồn ngủ như Biên Bá Hiền…
Biên Bá Hiền lên cấp ba dường như phá lệ nhiều hơn trước. Vệ Hòa Bình nhớ Biên Bá Hiền khi còn học cấp hai giờ giấc sinh hoạt rất bình thường, mặc dù đôi khi rảnh rỗi ngủ trong tiết nhưng không đến mức bất tỉnh cả nửa ngày như bây giờ.
Hôm qua Vệ Hòa Bình chịu đựng đến khi trời sáng, sau đó uống một ly cà phê, bây giờ rất có tinh thần.
Hôm qua có người đem chuyện của Lưu Sướng lên ‘Tề Thiên vui vẻ’ bàn tán. Vốn dĩ trong chuyện này Lưu Sướng là nhân vật chính, nhưng vừa nói mấy câu đã thao thao bất tuyệt về Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền.
Trong nhóm có các chị em gái thích đọc mấy loại truyện tiểu thuyết tổng tài máu tró và mấy quyển sách võ thuật thôi đạo gì đó cùng với tin đồn về mối quan hệ giữa Biên Bá Hiền và chủ tịch rất kém trên diễn đàn trường, thế nên bọn họ kết luận chủ tịch và Biên Bá Hiền nhất định là vì cùng bảo vệ một Omega nên không đội trời chung. Đám người này tuyên bố phải đem nội dung biên soạn thành thể loại tổng tài rồi đăng trên diễn đàn.
Đơn giản chỉ là những lời nói vô căn cứ.
Vệ Hòa Bình định ngăn cản nhưng cảm thấy khả năng thất bại cao nên đành thôi. Vì vậy nên Vệ Hòa Bình trợn mắt thức cả đêm, khoái trá lướt một vòng diễn đàn trường đọc tiểu thuyết tổng tài đến ba giờ sáng, thuận tiện cung cấp tài liệu thực tế giúp cho công cuộc sáng tác của vị phó hội trưởng kia phát triển hơn.
Hết tiết thứ tư chuông báo tan học.
Biên Bá Hiền ngẩng đầu ngáp một cái. Vệ Hòa Bình từ hàng trên chạy xuống, thắng gấp bên cạnh bàn của Biên Bá Hiền, “Hiền ca, trưa nay cậu ăn ở trường hay về nhà?”
Biên Bá Hiền dụi mắt, chầm chậm đáp: “Ở trường.”
“Được, vậy đợi tôi nói với Hứa Văn Dương thất hẹn với cậu ấy đã.” Vệ Hòa Bình vẫy tay chạy mất, “Cậu chờ tôi một lát.”
Biên Bá Hiền rất ít bạn, bản thân cậu không thích kết thêm bạn mới. Nếu Biên Bá Hiền nhiều bạn, Vệ Hòa Bình đoán chừng danh tiếng của Biên Bá Hiền ở Nhị Trung không đến nỗi “tội nghiệt đầy mình” như thế kia.
Nhị Trung có hai phòng ăn, một bên tên là East Garden, bên còn lại là West Garden. Hai người chưa kịp xuống lầu, Biên Bá Hiền ở bên cửa sổ liếc thấy một nhóm học sinh như sói như hổ lao ra rẽ theo hai hướng, đi qua cửa còn sợ bay gãy mất của công, có lẽ vì sợ xuống trễ sẽ không có cơm ăn.
Biên Bá Hiền dừng một chút, gãi gãi khóe miệng, “Thôi, ra ngoài ăn, tôi mời.”
Biên Bá Hiền và Vệ Hòa Bình trèo tường. Tường này Biên Bá Hiền có thể bám góc để nhảy qua nhưng Vệ Hòa Bình kẹt chân, dạ dày bị chèn ép treo lơ lửng bên trên không lật qua được, to mồm la hét: “Mẹ nó… Tôi muốn nứt ra rồi, mẹ nó Biên Bá Hiền, cậu là khỉ à?”
Biên Bá Hiền ngồi trên tường xuy xuy hai tiếng, “Cậu quá yếu.”
“… Được được, cường giả, ngài có thể kéo tôi một cái không?”
Biên Bá Hiền tượng trưng đưa tay ra, nhưng Vệ Hòa Bình rất nhanh đã bắt được.
Rốt cuộc cũng lên được phía trên. Vệ Hòa Bình thở hổn hển mấy hơi, “Hiền ca… cậu bây giờ vẫn còn rèn luyện buổi sáng sao?”
“Ừ”
“Vẫn giống như trước à?”
“Vẫn giống như trước.” Biên Bá Hiền không nói nhiều, trực tiếp bật tường lộn qua.
Vệ Hòa Bình nhìn độ cao dưới chân rồi hít một hơi.
Quen biết với Biên Bá Hiền đã lâu, biết cậu có thói quen tập thể dục mỗi sáng sớm. Vệ Hòa Bình hiểu thói quen này từ cấp hai đã có, nhưng theo như Tần Dư Hạc nói, Biên Bá Hiền đã hình thành cơ chế luyện tập khi còn học tiểu học.
Ban đầu Vệ Hòa Bình cho rằng tập thể dục sáng sớm chính là chạy chạy nhảy nhảy như khỉ, đi đến công viên kéo giãn gân cốt là xong. Cậu ta còn muốn có thân hình khỏe mạnh cường tráng, xin gia nhập hàng ngũ với Biên Bá Hiền, nhưng sau đó tiểu Vệ thử một lần, phát hiện kiểu tập thể dục của tên điên họ Biên mỗi buổi sáng chính là từ trên lầu nhảy xuống, cậu ta liền chạy trối chết.
Cậu ta còn trẻ, chỉ muốn làm một Beta bình thường, bạn gái còn chưa có, ở đó mà ngày nào cũng nhào đầu chung với Biên Bá Hiền.
Vệ Hòa Bình hít thở sâu một hơi, giống như parkinson* tái phát, hơi run rẩy bò xuống.
*Parkinson: Tìm trên baidu thì đây là một loại bệnh về thoái hóa thần kinh. Người bị bệnh thường run rẩy tê liệt, cứng cơ và không thể vận động. Bệnh này thường gặp ở người lớn tuổi.
Cuối cùng chân cũng chạm đất. Vệ Hòa Bình vuốt lại đồng phục, bóp bóp cánh tay than thở: “Nói thật, tôi cảm thấy cậu tập thể dục sáng sớm như vầy quá nguy hiểm, lỡ như cậu là…” Vệ Hòa Bình đột nhiên dừng lại, không nói gì nữa.
Cậu ta thở dài, hỏi sang chuyện khác: “A Tài thế nào rồi?”
“Tôi đổi trường khác cho em ấy rồi.” Biên Bá Hiền không chút biểu cảm nào, nhấc chân đi về phía trước, “Trước mắt thì không còn chuyện gì nữa.”
Vệ Hòa Bình theo sau, chán nản nói: “Haizz, nhưng chuyển trường… trị ngọn không trị gốc, lỡ như trường mới bạn mới cũng bắt nạt A Tài thì làm thế nào?”
Mùa hè này Biên Bá Hiền mới làm thủ tục cho A Tài chuyển trường. Bởi vì bạn học trong trường từ đầu đến cuối đều coi thường nhóc, mắng nhóc là chân què, nhỏ ngu… mỗi lần Biên Bá Hiền đi đón A Tài đều nhìn thấy.
A Tài vừa sinh ra chân đã không khỏe, học hành so với những đứa trẻ khác cũng chậm chạp hơn, nhưng bị mắng bị đánh bị bắt nạt cũng không hề tìm Biên Bá Hiền để trút giận.
Vệ Hòa Bình cũng không biết mấy năm này Biên Bá Hiền làm sao lăn lộn được trong xã hội này. Cậu chỉ có người mẹ ở nước ngoài làm việc mấy năm, thậm chí đến tết cũng không về. Cuộc sống một mình đã đủ khó khăn, còn phải chăm sóc cho em gái… Vệ Hòa Bình cảm thấy cậu nhất định sẽ điên lên mất.
Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn: “Đến trường em ấy đánh đám nhóc kia một trận.”
“…”
Vệ Hòa Bình không biết nên đáp lại thế nào, đá đá hòn đá nhỏ ven đường, “Haizz… đi thôi.”
Cổng sau của Nhị Trung nối liền với một con phố khác, không ít quán cơm bình dân mọc lên, bữa trưa của học sinh cũng trở nên thuận tiện hơn.
Đi dọc theo cổng sau, Vệ Hòa Bình nhanh mắt thấy trước cổng có một chiếc xe ô tô nhỏ màu đen cao cấp, nhìn vào logo cũng biết đây là xe nhập khẩu. Bên phía ghế tài xế một người bước xuống mở cửa sau, một thiếu niên mặc đồng phục Nhị Trung rất tự nhiên ngồi vào.
Vệ Hòa Bình mở to mắt, há hốc mồm, “Ôi mẹ ơi, chủ tịch?”
Biên Bá Hiền theo bản năng nhìn lên, đúng lúc Phác Xán Liệt ngồi phía sau xe khi cửa chưa chạm mắt nhau, lại ăn ý đồng thời dời tầm mắt sang nơi khác.
Tài xế đóng cửa xe, nghênh ngang rời đi. Vệ Hòa Bình vẫn chưa tỉnh nổi: “Lúc trước nghe người khác nói nhà chủ tịch rất có tiền, thì ra là thật. Xe này không phải là cái thứ gì đó, hiệu là gì nhỉ… ôi, không nhớ nổi, nhưng rất đắt tiền ấy chứ?”
Biên Bá Hiền bất vi sở động, chậc lưỡi, “Vậy cậu muốn trưa nay đồ cay nóng hay phan lương bì*?”
*Phan lương bì (拌凉皮): Da lợn trộn rau với gia vị.
“… không muốn, tôi muốn mì lạnh nướng*”
*Mì lạnh nướng (烤冷面): Đặc sản của Hắc Long Giang.
Vệ Hòa Bình muốn ăn mì lạnh nướng nhưng một cửa hàng bán món này cũng không có, hai người chỉ có thể đứng trên đường ăn.
Vệ Hòa Bình vừa ăn vừa nói: “Hiền ca, chiều nay có tiết thể dục, trong trường hình như tổ chức đấu bóng rổ. Nghe nói lớp chúng ta chưa đủ người, cậu không tham gia sao?”
“Không.”
“Tại sao?”
Vệ Hòa Bình cảm thấy Biên Bá Hiền hẳn phải đi mới đúng, nếu thiếu cậu thì thật sự rất đáng tiếc. Biên Bá Hiền chơi bóng rổ rất linh hoạt. Không phải mỗi ngày đều nhảy lầu sao? Cầu thủ bóng rổ, thành viên ban thể dục dù có sức mạnh đến đâu, sự nhanh nhẹn cũng không thể so với đại ca Biên đây.
Nhưng Biên Bá Hiền từ cấp hai, trừ thi thể dục thì không tham gia bất kỳ vận động tập thể nào. Có thể là không thích tiếp xúc tay chân chăng?
Vệ Hòa Bình ngứa miệng hỏi: “Chơi bóng rổ cũng không đụng chạm lắm đâu, cậu không đến nỗi vậy chứ?”
“Không phải chuyện đụng chạm hay không.” Biên Bá Hiền tiện tay vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác, vẻ mặt nhàn nhạt đáp: “Vừa ra mồ hôi, ngửi tin tức tố của người khác rất khó chịu.”
Omega căn bản sẽ không tham gia trận đấu bóng rổ này, nếu không phải Beta thì sẽ là Alpha tham gia.
Vệ Hòa Bình biết các Alpha rất mâu thuẫn tin tức tố của nhau, cậu ta do dự nói: “Không phải đã có thuốc ngăn mùi sao? Sân bóng rổ lớn như vậy, chỉ cần không ôm ai là được, tin tức tố cũng không phải vấn đề nghiêm trọng.”
Biên Bá Hiền liếc đối phương: “Ai chơi bóng rổ lại đi dùng thuốc ngăn mùi bao giờ?”
“Ai cũng thế mà…”
Biên Bá Hiền đi mua hai chai nước suối, ném cho Vệ Hòa Bình một chai, rũ mắt trả lời: “Nói cho cùng thì thuốc ngăn mùi chỉ có tác dụng tạm thời, đâu phải cứ xịt thuốc là người khác không phân biệt được tin tức tố của ai đâu.”
Vệ Hòa Bình cảm thấy lời của Biên Bá Hiền có chút lấn cấn: “Vậy thì đúng rồi. Đó là thuốc ngăn mùi, làm sao có thể ức chế bài tiết của tin tức tố được?”
Ức chế bài tiết tin tức tố, vậy phải là thuốc ức chế chuyên dụng chứ?
Nói như thế thì khá hợp lý, nhưng Vệ Hòa Bình chưa từng thấy thuốc nào có thể ức chế bài tiết tin tức tố. Bởi vì thuốc có thể giúp Alpha áp chế thời kì mẫn cảm cũng như giúp Omega qua thời kì phát tình bình thường là thuốc ức chế có công dụng ‘ổn định thần kinh’, không có loại nào nói là có thể ức chế bài tiết tin tức tố.
Tin tức tố không phân biệt được, đó không phải là do kì mẫn cảm và phát tình sao?
Vệ Hòa Bình âm thầm suy nghĩ, nghe hơi kiêu ngạo rồi đấy.
***
Quay về trường, Biên Bá Hiền lại đi ngủ trưa.
Vệ Hòa Bình quan sát nửa ngày, cảm thấy Biên Bá Hiền quá rảnh rang, không làm bài tập không nghe giảng bài, đến trường ở không như vậy, mỗi ngày chỉ có ngủ.
Buổi chiều có tiết giáo dục thể chất. Dựa theo thông lệ của Nhị Trung, giờ học ngoài trời đầu tiên là bài kiểm tra thể lực. Bởi vì là kiểm tra thể lực nên cũng không phải chỉ có một lớp tham gia. Lớp 11 tổng cộng 26 lớp, chia hai nhóm, từ ban 1 đến ban 13 là một nhóm, ban 14 đến ban 26 là một nhóm.
Chiều nay kiểm tra 13 ban đầu tiên, kiểm tra thể lực theo hình thức 2 + 1.
“2” là hạng mục bắt buộc phải chọn. Một là chạy đường dài, Alpha chạy 1500 mét, Beta 1000 mét, Omega 800 mét, cái còn lại là đu xà đơn và gập bụng. Alpha và Beta thi đu xà đơn, còn các Omega thi gập bụng.
“+1” là hạng mục tùy chọn, bất kể giới tính nào, nhảy xa, nhảy cao, leo núi, đều được chọn một trong ba.
Hôm nay sắc trời không tệ, vạn dặm không mây, ngọn cỏ xanh mướt đắm mình dưới ánh mặt trời. Vài chiếc bàn được đặt trên sân bóng đá giữa đường đua, thầy thể dục cầm danh sách đi ra, học sinh 13 ban đứng xếp hàng chờ ghi danh các hạng mục mà mình lựa chọn.
Vệ Hòa Bình lấy tay quạt quạt nhìn phía sau, nhăn mặt hỏi: “Các cậu định báo hạng mục thứ ba là gì vậy?”
Hứa Văn Dương cười một tiếng, “Nhảy xa thì chắc chắn có rất nhiều người đăng kí, nhảy cao với leo núi thì quá khó.”
Vương Tĩnh nhăn mặt đưa tay che nắng, “Tôi cũng là báo nhảy xa.” Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn bên cạnh, máy móc giống Biên Bá Hiền, “Omega chắc chắn đều báo nhảy xa.”
Vương Tĩnh không cao, cười một cái liền lộ hai lúm đồng tiền, tính cách tùy tiện nhưng là Omega. Omega ở lớp hai không nhiều, chỉ có Vương Tĩnh và một vài người khác.
“Hiền ca, cậu thì sao?” Vệ Hòa Bình dùng bả vai đụng đụng Biên Bá Hiền, “Thân thủ của cậu không tệ, chắc chắn sẽ leo núi phải không?” Cậu ta híp mắt, nhìn ánh mặt trời chiếu rực rỡ trên sân, “Cậu sẽ leo núi đúng không đệ nhất toàn trường?”
Hứa Văn Dương có chút kinh ngạc, nhìn về phía đối phương: “Bá Hiền leo núi rất lợi hại ư?”
“Không có.” Biên Bá Hiền rũ mắt, đánh Vệ Hòa Bình một cái, “Tôi báo nhảy cao.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Biên Bá Hiền: Bởi vì không nghĩ sẽ hoàn toàn biểu diễn năng lực.