Sáu giờ sáng.
Một ngày đầu tháng chín, trời mới vừa hửng sáng, vẫn còn một màu xám xịt nhưng đã xuất hiện vài tia ánh mặt trời
Tiểu khu trong công viên chia thành các khu vực riêng biệt rõ ràng. Một góc công viên để dụng cụ luyện tập gân cốt cho các lão thái thái. Trên tay cầm dải lụa đẹp mắt, các lão thái thái luyện các động tác võ thuật rất chuẩn bài, trên băng ghế dài còn có mấy ông lão cầm lồng chim vui đùa.
Khung cảnh cực kì bình yên.
Bỗng nhiên một lão bà “ồ” một tiếng thán phục.
Cách đó vài chục mét có một căn nhà chưa xây xong, một thiếu niên mặc áo hoodie đen nhảy thẳng từ ban công tầng ba xuống trong tư thế khuỵu gối, hai tay chạm đất. Thiếu niên kia dùng bàn tay chống xuống, hai chân lại vọt thẳng lên bề mặt bê tông cao gần hai mét. Trên nền xi măng xuất hiện một chiếc ván trượt, thiếu niên chạy thẳng lên ván, trượt một đường lên nền xi măng. Bệ đỡ nghiêng qua một bên, ván trượt đột ngột tăng tốc độ, cuối cùng quay đầu, bánh xe ma sát với mặt đất, thiếu niên không hề hoảng loạn, đạp ván trượt lăn đi.
Lúc ván trượt tiếp đất cách lão thái thái đầu tiên bốn năm mét, bà lão bối rối thật lâu, đập cây quạt chỉ về phía thiếu niên đã sớm mất dạng: “Nó không muốn sống nữa à!”
Bên cạnh có ông lão cười khục khặc, “Nhìn bà sợ kìa… Tiểu tử này thật lanh lẹ.”
“Lanh lẹ cái gì? Từ trên lầu nhảy xuống không sợ té chết!”
“Không đến nỗi té chết, nhiều lắm là tàn phế…” Ông lão khoát khoát tay, “Chúng nó còn trẻ, đó không phải gọi là parkour* sao?”
*Parkour: Bộ môn thể thao nằm trong top những môn thể thao nguy hiểm nhất thế giới.
Sáu giờ rưỡi, Biên Bá Hiền ôm ván trượt trở về nhà.
A Tài đã dậy, nhóc đã mặc quần áo, dọn dẹp xong, còn mỗi cặp sách ở giữa phòng khách chưa soạn, bút sáp bừa bộn xung quanh. Biên Bá Hiền liếc mắt một cái… Vẽ xấu thật!
“Lại là Phác Xán Liệt à?” Biên Bá Hiền bó tay hỏi một câu dư thừa.
A Tài cầm bút sáp màu xanh lá, ở sau gáy người que vẽ thêm cây cỏ, lại chỉ ngón tay vào người que: “Bá Hiền!”
“…”
À à, thì ra cậu ở trong mắt A Tài lại là như vậy…
Biên Bá Hiền xùy xùy, đi vào trong bếp hỏi: “Buổi sáng muốn ăn cái gì?”
Không có ai trả lời. Có thể là A Tài không muốn trả lời, cũng có thể là A Tài không nghe thấy.
Biên Bá Hiền mở ra tủ lạnh, “Ăn bánh mì nướng không?”
Không có ai trả lời.
“Trứng gà chiên? Xúc xích chiên?”
Không có người đáp lại.
“Nếu không thì xào một món nhé?”
Vẫn là một mảnh yên tĩnh.
“Được rồi.” Biên Bá Hiền quyết định, xoay người từ trong ngăn kéo cầm hai gói mì, “Vậy thì ăn mì.”
A Tài lúc này dường như nhớ ra cái gì đó, buông màu sáp xuống, hoảng hốt nhìn trái phải rồi chạy xuống bếp mở cửa: “Trứng gà!”
“Được.” Anh nhóc gật đầu, “Biết rồi.”
Biên Bá Hiền xoay người đến tủ lạnh lấy trứng gà. Suy nghĩ một chút, đập trứng gà vào nồi, chờ nước sôi mới đem mì thả vào. Làm như vậy có thể vừa nấu mì vừa luộc trứng, trứng gà không tan được, còn tiết kiệm thời gian.
Để sôi nước cần một khoảng thời gian. Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm đáy nồi sôi ùng ục, đột nhiên nghĩ đến… Vệ Hòa Bình nói cậu ấy đem hình của Phác Xán Liệt lên diễn đàn?
Biên Bá Hiền từ túi quần lấy điện thoại, mở diễn đàn của trường. Cậu không có ý gì đâu, nếu như cậu chụp hình khó coi thì cũng có hình khác đưa cho A Tài.
Vừa vào diễn đàn, Biên Bá Hiền đã nhìn thấy đầu trang là bài đăng cực kì hot.
Tam giác cấm kỵ. Đêm hôm đó, hắn bơ vơ không chỗ nương tựa: Omega thần bí đưa tới lớp mười một hai vị lão đại đến hộ giá!
Biên Bá Hiền kiểm tra QQ này một lượt rồi nhìn tựa đề tiểu thuyết ba lần, nửa ngày sau Biên Bá Hiền mới ấn vào.
Lầu một có một câu: Bản gốc căn cứ vào sự thật viết lại, xin hãy dùng lý tính để đọc!
Phía dưới bắt đầu miêu tả một bức tranh đẹp bằng lời văn.
Đêm đã khuya. Cơn mưa băng lạnh lẽo trượt dài trên mặt thiếu niên.
Cậu kinh hoảng tột cùng, chàng trai Tiểu Lộc chạy vào con hẻm vắng người lại bị trật chân mà té. Tiếng cười dâm tà từ phía sau vang lên: “Hahaha, còn muốn chạy? Mày kêu đi! Dù mày có kêu rát cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu mày!”
Thiếu niên thét chói tai lui về phía sau, ‘Không muốn! Không muốn!’ Gương mặt xinh đẹp của thiếu niên tràn đầy thê lương, ‘Không được làm chuyện này với tôi’. Cậu muốn chạy trốn, nhưng có lẽ cậu sẽ không trốn thoát, cậu chỉ là một Omega yếu ớt, làm sao có thể chạy khỏi sắc móng vuốt của tên ác ma Alpha kia?
Phía dưới vẽ khuôn mặt cá ngựa, trên mặt viết hai chữ ‘sắc ma’ cố gắng tóm lấy một người trên mặt viết ba chữ ‘Omega thần bí’, chính là muốn ‘làm’ thiếu niên Omega đó.
Bức tranh vẽ rất trừu tượng, Biên Bá Hiền có chút khó hiểu khi nghĩ người này giống Lưu Sướng.
Sắc ma cười quái dị tới gần: “Mày không chạy khỏi đâu! Tiểu tử, mày phải theo tao!”
Thiếu niên tuyệt vọng nhắm mắt, nước mắt chảy dài… Tại sao? Tại sao? Tại sao số phận lại đối xử bất công với cậu như vậy?
Người kia có đến không? Có đến cứu cậu không? Nghĩ đến người đàn ông đẹp trai vậy mà như địa ngục Tu La, nước mắt của cậu rơi càng nhiều. Cậu đã tuyệt vọng, bao nỗi sợ hãi vây quanh không đến, cậu chỉ nghe một tiếng hét thảm, thế giới yên tĩnh lạ thường.
Cậu không tưởng tượng nổi mà mở mắt, khuôn mặt ướt đẫm trông đáng thương biết bao. Cậu nhìn thấy gương mặt sắc bén của người đàn ông kia…
Người kia đã tới! Là người đàn ông ấy, là người cậu cố gắng thoát khỏi hằng đêm trong ác mộng, là tình yêu cậu trao gửi nơi hắn, là lòng hận thù khôn nguôi đối với hắn, là những mộng tưởng hão huyền, tội nghiệt của hắn cao ngút trời!
“Biên Bá Hiền, người đàn ông đầy tội nghiệt kia, hắn đã tới.”
Người trong bức tranh có một đuôi tóc nhỏ.
Tay vuốt màn hình của Biên Bá Hiền dừng lại. “Biên Bá Hiền” Bá trong bá tước, Hiền trong đức hạnh.
Bài viết này được đăng từ tối hôm qua, người đăng bài có nickname là “Hậu cung của Phác Xán Liệt sẽ là phó hội trưởng”
Dùng hết sức phóng đại lên, dùng những câu thành ngữ vớ vẩn mô tả chuyện tình tay ba của tam giác cấm kỵ. Nam chính, Omega thần bí, họ tên quê quán không rõ.
Nam chính số một, Biên Bá Hiền. Nam chính số hai, chủ tịch.
Văn hay ảnh đẹp, trông rất sống động. Omega thần bí như bị đầu độc, may mà Biên Bá Hiền và chủ tịch kịp thời chạy tới, đánh chết sắc ma.
Quan hệ nhân vật hết sức phức tạp. Omega thần bí và Biên Bá Hiền là hợp đồng tình nhân, cùng chủ tịch là thanh mai trúc mã, Biên Bá Hiền và chủ tịch không đội trời chung, coi nhau như tình địch, nhìn nhau không vừa mắt.
Ở trên còn vẽ thêm mấy tòa nhà…
Gấu nhỏ: Tôi có nên từ từ nhận xét không?
Tui yêu học tập: Diễn đàn của trường lại có mấy loại tiểu thuyết này á?
Tiểu cẩu của Schrodinger: Chủ nhà à, cậu không được khóc đó nha, người đàn ông đầy tội nghiệt kia sẽ không bỏ qua cho cậu đâu…
Tui là nhất: Xin lỗi, thiệt kích thích phớ hôn? Tui lại muốn nhìn lại tác phẩm của mình roài.
Sao Văn Khúc: Thì ra Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt là tình địch sao?
Tôi không muốn học bài: Tôi thấy cậu ấy viết một chú thích kêu dựa vào sự thật mà phải không?
Học giỏi vật lý: Hmm… Tôi lớp hai đây. Nếu ở hiện trường mới thấy chuyện này đúng là dựa vào sự thật viết lại, sắc ma hiện nguyên hình đã về nhà.
Đóa Mã Kỳ: ???
Đừng cản tôi lấy đầu cậu: Chuyện Biên Bá Hiền và chủ tịch là tình địch cũng dựa vào sự thật để viết lại?
Học giỏi vật lý: Tình địch thì không biết, nhưng nhìn Biên Bá Hiền và chủ tịch quả thật không đúng lắm, ngày đầu tựu trường suýt chút nữa đã đánh nhau.
Ba phần ngọt: FBI đã tham gia điều tra thân phận của Omega thần bí.
Bạn học mượn bài tập tôi sao chép: Tôi cảm thấy mình giống ma quỷ rồi, tôi lại muốn chủ nhà đem Biên Bá Hiền và chủ tịch viết thành CP…
Nửa đêm ba giờ, chủ nhà trả lời:
Hậu cung của Phác Xán Liệt sẽ là Phó hội trưởng: @bạn học mượn bài tập tôi sao chép Chuyện cậu đề nghị rất có ý tưởng đó nha, tôi sẽ suy nghĩ. Để thú vị hơn, xin hãy đón xem phần sau.
Đáy nồi sôi ục ục, trứng gà bắt đầu chìm xuống. Biên Bá Hiền gửi Wechat cho Vệ Hòa Bình.
Cường giả chân chính: — ‘Hậu cung của Phác Xán Liệt sẽ là Phó hội trưởng’ là ai?
Chưa đến bảy giờ, Vệ Hòa Bình ở trường hẳn chưa thức, nhưng lại rất nhanh trả lời.
Đỡ tôi dậy: — Không biết, tôi là QTV mà
Biên Bá Hiền không biểu tình gì, bóp nát mì ăn liền, rải mì như rải tro cốt của phó hội trưởng gì gì đó.
“A Tài, ăn thôi.”
***
Buổi sáng tới trường, Trần Phùng Trạch đến lớp hai gửi cho Phác Xán Liệt hai tấm giấy.
Phác Xán Liệt ngồi ở hàng sau, cúi đầu nhìn khuôn gỗ nho nhỏ. Tay giữ giá khuôn gỗ rất chắc chắn, một tấm giấy vẽ được gấp lại cẩn thận đặt vào trong khung, đè lên mặt sau của khuôn.
Ngay lúc Phác Xán Liệt cúi đầu làm bài tập, Trần Phùng Trạch đi ngang nhìn hỏi một câu: “Đây là cái gì?”
Phác Xán Liệt không ngẩng đầu, dùng khí âm rất nhẹ cười một tiếng, “Biên Bá Hiền tặng thư tình.”
Trần Phùng Trạch sợ hãi trợn mắt: “Đm… Gì cơ? Thư tình của Biên Bá Hiền á?”
Trần Phùng Trạch vội vàng đến gần quan sát. Bên ngoài khuôn cực kì đẹp mắt, bên trong có một tấm giấy vẽ, tranh này chính xác là tác phẩm nghệ thuật. Trần Phùng Trạch bảo đảm, hồi cậu ta ở tiểu học vẽ còn đẹp hơn cái này.
“… Đây là Biên Bá Hiền cho cậu?” Trần Phùng Trạch nghi ngờ hỏi.
“Ừ”
“Cậu chắc chắn cái này gọi là thư tình?”
“Biên Bá Hiền nói đây là thư tình.”
Trần Phùng Trạch giống như gặp quỷ, nhìn thấy chủ tịch đem khuôn trên giá cẩn thận đặt trên bàn học của hắn, động tác nhẹ nhàng đến buồn nôn.
“Xán Liệt, cậu nghiêm túc chứ?”
“Không phải cái này đặt trong khuôn sao?” Phác Xán Liệt thờ ơ trả lời.
“Không phải chuyện cái khuôn, chủ yếu là…” Trần Phùng Trạch vẫn chưa hiểu nổi: “Người khác tặng cậu cậu đã vội ném, tại sao Biên Bá Hiền tặng thì cậu giữ lại, còn đóng khung rất cẩn thận?”
Người khác có thể không biết, nhưng cậu là thành viên trong hội học sinh cùng chủ tịch, tính cách Phác Xán Liệt ra sao cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thật sự không hiểu được. Người khác đưa thứ gì cũng không muốn, cái gì cũng kén chọn. Quà vặt, văn cổ, những vật nhỏ đáng yêu, thậm chí sách vở giả vờ như rất chăm học vẫn không khiến cậu ta liếc mắt một lần.
Tên này trước mặt thì cười nói cảm ơn, quay lưng liền ném quà vào thùng rác, làm như vậy mới có thể khiến các Omega dừng việc ôm ảo tưởng với Phác Xán Liệt.
Trần Phùng Trạch đột nhiên nhớ đến diễn đàn của trường có nhắc đến thỏa thuận tam giác cấm kỵ yêu đương, cậu ta như bị ma quỷ ám ảnh mà hỏi: “Phác Xán Liệt, cậu sẽ không cùng với Biên Bá Hiền…”
Phác Xán Liệt nâng mí mắt, không để cho Trần Phùng Trạch nói hết lời đã cướp lời: “Hữu nghị bàn trước bàn sau.”
“Hả?”
“Biên Bá Hiền đưa cũng đã đưa.” Phác Xán Liệt cầm khuôn gỗ, cong ngón tay gõ một cái lên khuôn, “Tôi giúp cậu ta để ở đây, có người hỏi, tôi liền nói Biên Bá Hiền đưa, trên dưới đều chế giễu cậu ta, không phải vô cùng tốt sao?”
“…”
Quỷ kế đa đoan!!
Trần Phùng Trạch đặt hai tấm giấy lên bàn, cười cười, “Được, chủ tịch nhìn xa trông rộng! Tôi về lớp đây.”
Cậu ta nhấc chân đi được vài bước, Biên Bá Hiền khoác cặp đi vào từ cửa sau. Phác Xán Liệt vừa mở sách thì nghe thấy Trần Phùng Trạch bất thình lình nói: “Người đàn ông đầy tội nghiệt đến rồi.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Phác Xán Liệt: Còn tôi đâu?