[Chanbaek] Đánh Dấu Tôi Đi

Chương 10



Thi chạy đường dài chia mười hai người một nhóm, Alpha mười ba ban vừa vặn chia đủ mười một nhóm, Biên Bá Hiền ở nhóm 2.

Alpha thi chạy đường dài, Omega thi gập bụng, Beta được chọn một trong ba phần thi.

Tỉ lệ Beta chiếm 80%, ngoại trừ leo núi, khu nhảy xa và nhảy cao cũng rất khả quan, bạn học thi đấu xếp hàng khá đông. Phần thi gập bụng của Omega cũng không có gì thú vị nên sau đó các bạn học Beta có thời gian rảnh đều chạy đến khu vực thi đấu của Alpha đang chuẩn bị chạy đường dài, đặc biệt còn đến xem nhóm 1 rất đông, bởi vì nhóm 1 có Phác Xán Liệt.

Bạn học ở nhóm 1 vẫn còn nhận số thứ tự từ chỗ thầy thể dục, trong đám đông đã có bạn học vung cánh tay hô to: “Chủ tịch cố lên!”

Phác Xán Liệt hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn bọn họ lễ phép gật đầu một cái. Biên Bá Hiền ở nhóm 2 “xì” một tiếng đầy khinh bỉ rồi quay đầu đi.

Vệ Hòa Bình ngồi ở dãy ghế bên ngoài cách mười mấy mét điên cuồng vẫy tay với Biên Bá Hiền, la hét ầm ĩ, nhưng bây giờ sân trường quá ồn, Biên Bá Hiền không nghe được cậu ta hét cái gì, chỉ có thể suy đoán từ động tác tay, nói là “Tôi đi nhảy xa, địa bàn này giao cho cậu”

Biên Bá Hiền tượng trưng gật đầu như đã hiểu. Vệ Hòa Bình giơ ngón cái, muốn khen đại ca ngầu cũng muốn cổ vũ cậu, sau đó rời khỏi khu vực với Hứa Văn Dương.

Trần Phùng Trạch cùng Chung Khang ngồi ở dãy ghế bên kia. Nếu theo phân chia bình thường thì Trần Phùng Trạch hẳn phải chạy đường dài ở nhóm 2, nhưng bài kiểm tra thể lực hôm nay bắt buộc ban kỷ luật phải giám sát, vì vậy một số thành viên trong ban được sắp xếp thi riêng.

Trần Phùng Trạch tựa lưng vào ghế, nhàm chán nói: “Tiền bối, lớp mười hai không cần kiểm tra thể lực, sao anh lại xuống đây?”

Chung Khang, thành viên của hội tuyên truyền học sinh, là Omega.

“Nếu không thì sao?” Chung Khang cười một tiếng, “Chủ tịch thi đấu, cho dù bận rộn cỡ nào cũng phải xuống xem chứ.”

Trần Phùng Trạch không nhịn được hỏi: “Không phải chứ?”

“Làm sao mới phải đây?” Chung Khang cầm máy ảnh DSLR, kiên nhẫn tìm góc chụp, “Bọn Alpha cứng nhắc như các cậu làm sao hiểu được tâm tư của Omega chúng tôi.”

“…”

Trần Phùng Trạch rất muốn đáp một câu, đối với loại Omega như anh, Alpha chúng tôi cóc thèm hiểu.

“Mà này, đây cũng là nhiệm vụ công việc của tôi đấy.” Chung Khang nhìn chằm chằm máy ảnh, lơ đang nói: “Ban tuyên truyền chính là để tuyên truyền văn hóa trường học, kiểm tra thể lực và chủ tịch hội học sinh đều là văn hóa chung của trường chúng ta.”

Trần Phùng Trạch hừ mũi, “Đúng đúng, anh nói chí phải.”

Chung Khang nhìn lướt qua Alpha nhóm 1, Phác Xán Liệt ở đường chạy số 9. Anh nghiêng đầu hỏi: “Này Trần Phùng Trạch, cậu cảm thấy chủ tịch chạy một nghìn rưỡi mét trong bao lâu?”

Trần Phùng Trạch suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Bốn phút năm mươi lăm giây?”

“?”

“Cậu có thể đoán chính xác à?”

“Không phải đoán.” Trần Phùng Trạch nghiêng đầu tìm nước suối, cầm chai nước còn nguyên mở nắp ra, “Chạy một nghìn rưỡi mét vừa đủ bốn phút năm mươi lăm giây.”

Chung Khang sửng sốt: “Cho nên ý cậu là Phác Xán Liệt sẽ chạy vừa vặn mốc thời gian đó?”

“Ừ, nếu như có sai cũng chỉ lệch một hai giây.” Trần Phùng Trạch chỉ chỉ cổ tay mình, mỉm cười, “Mấy lần kiểm tra này Phác Xán Liệt sẽ đeo đồng hồ thông minh, thời gian rất chính xác.”

Chung Khang đần mặt một hồi, cảm thán: “Không hổ danh là chủ tịch.”

Trần Phùng Trạch nói: “Nhưng em cảm thấy mấy chuyện đó rất giả tạo.”

“Cút! Không cho phép mắng chủ tịch.”

“…”

Chung Khang nói “đúng rồi”, giơ máy chụp ảnh, lại hỏi: “Vậy cậu nói xem, nếu như không có mốc thời gian đó, chủ tịch có thể chạy bao nhiêu?”

Trần Phùng Trạch nhún vai một cái, “Cái này em chịu. Phác Xán Liệt thi lần nào cũng vừa đúng mốc đó, không thấy cậu ấy chạy lố bao giờ, nhưng mà cũng phải nói đây là tài năng đó nha.”

“Gì mà chỉ gọi chuyện đó là tài năng?” Chung Khang liếc mắt, khinh bỉ nói: “Giới hạn như vậy chưa đủ lợi hại sao? Trong trường trừ học sinh ban thể dục, cậu thử tìm một Alpha có khả năng đo đạt chính xác như Phác Xán Liệt cho tôi xem nào?”

Trần Phùng Trạch chỉ về phía sân trường, “Hạng mục khác không nói, chạy đường dài đa phần cũng không nhiều lắm. Lớp em hẳn phải có một vài người, anh nhìn bên kia đi, nhìn nhóm 2.”

Chung Khang nhìn theo hướng chỉ tay của Trần Phùng Trạch liền thấy thu hút.

Học sinh chờ đo đạt chạy đường dài chia thành hai hàng. Em trai mặc đồng phục kia vóc dáng khá cao, gió thổi bay đuôi tóc nhỏ, giữ vững tư thế không nhúc nhích, gương mặt không biểu cảm.

Chung Khang chưa từng nhìn thấy Biên Bá Hiền, nhưng anh nhìn đuôi tóc nhỏ phía sau, do dự hỏi: “Cuối hàng là… Biên Bá Hiền?”

Trần Phùng Trạch gật đầu, “Vâng, cậu ấy là Biên Bá Hiền.”

Chung Khang “à” một tiếng, giơ máy ảnh hướng về Biên Bá Hiền, bâng quơ một câu: “Biên Bá Hiền đẹp trai ghê ấy, độc thân phải không?”

Trần Phùng Trạch dùng kiểu nhìn như nhìn cầm thú về phía Chung Khang: “…”

Chung Khang liếc cậu ta một cái, nhếch môi, “Tôi thuận miệng hỏi thôi, cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi cũng không phải chưa từng nghe qua “thành tích” của cậu ấy…” Anh bấm máy chụp một cái, “Cậu cảm thấy Biên Bá Hiền về phương diện thể thao thì thế nào?”

“Phải chạy mới biết chứ.”

“Hửm?”

Trần Phùng Trạch đánh giá nghiêm túc: “Đánh nhau nhiều nên sẽ chạy tương đối nhanh. Nếu không đánh lại người ta thì phải chạy hơn người ta chứ, không phải sao?”

Chung Khang: “…”

Súng bắn tín hiệu vang lên, tiếng reo hò so với tiếng súng bắn tín hiệu còn vang dội hơn. Đây chính là đãi ngộ đặc biệt dành cho nhóm 1, bởi vì có Phác Xán Liệt.

Bầu không khí đa phần ồn ào mấy tiếng “Xán Liệt cố lên”, còn lại là tiếng cổ vũ bạn học lớp khác, nhưng tóm lại vẫn là nữ sinh nhiệt tình hơn, Biên Bá Hiền nghe còn tưởng bọn họ nghe thấy còi báo cháy.

Kiểm tra thể lực mà cứ tưởng thế vận hội Olympic!

Biên Bá Hiền ngáp một cái, cậu nhìn bạn học chuẩn bị thi đấu xung quanh. Có lẽ là được buff quá nhiều năng lượng, một nhóm mười hai người lao đi như tên bắn, bắt đầu chạy quãng đường một nghìn năm trăm mét. Ngược lại Phác Xán Liệt sắc mặt không đổi, bạn học gào tên hắn rất hăng hắn cũng không để ý. Ban đầu hắn vẫn còn xếp sau, chạy được một vòng hắn liền vượt lên trên.

Một nghìn năm trăm mét chạy không tới bốn vòng, nhóm 1 có một học sinh ban thể dục dẫn đầu khá xa.

Vòng thứ hai, các Alpha đều gắng sức rượt đuổi nhau khiến bạn học chạy theo cổ vũ choáng váng, Phác Xán Liệt cũng thành công vượt lên top 5.

Vòng thứ ba, học sinh ban kia tiếp tục dẫn đầu, Phác Xán Liệt dần dần đuổi kịp top 3.

Vòng thứ tư, người đang dẫn đầu dần đuối sức, so với ba vòng trước thì cậu bạn đã dần tụt lùi, nhưng cho dù cậu có thả tốc độ chậm lại thì người khác cũng chưa thể vượt qua, trừ Phác Xán Liệt đang đuổi top 2.

Cách vạch chiến thắng còn vài trăm mét, cậu bạn kia cắn răng, mặt đỏ tới mang tai bắt đầu chạy nước rút. Phác Xán Liệt lúc này đã chạy đến đường vòng cuối cùng, cách chiến thắng rất gần…

“Chủ tịch cố lên, chủ tịch cố lên!”

“Chủ tịch, xung áp*!!”

*Xung áp (冲鸭): Ở TQ meme chiếc vịt mặt bựa rất phổ biến, nó còn được dùng để cổ vũ tinh thần.

“Mau lên mau lên, chủ tịch cố gắng lên, giành lấy hạng nhất nào!”

Biên Bá Hiền bị tiếng hò reo làm đau màng nhĩ, nhưng lúc này cậu phát hiện Phác Xán Liệt không hoảng hốt không vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tat, thật giống như chê khâu đo đạt kiểu cách thật lãng phí thời gian, làm hắn trễ giờ kiểm tra.

Sau đó Biên Bá Hiền còn nhìn thấy Phác Xán Liệt dừng lại, hắn ngừng ở giữa đường quẹo, nhìn đồng hồ bốn năm giây.

Biên Bá Hiền không nhịn được “fuck” một tiếng. Chạy đường dài còn đứng đó sửa đồng hồ??

Mấy giây sau, Phác Xán Liệt mới nhấc chân tiếp tục chạy.

Top 3 phía sau thấy Phác Xán Liệt dừng lại, cho rằng hắn chạy hết nổi rồi. Nhưng cậu ta vừa khích lệ bản thân không tới ba trăm mét nữa là có thể chiến thắng, ngẩng đầu đã thấy Phác Xán Liệt tiếp tục chạy, cũng không nhịn được chửi thề một tiếng.

Ví dụ đường đua là một đường tròn, Phác Xán Liệt lại có thể giữ tốc độ đều đặn chạy xung quanh nó. Học sinh ban thể dục khom lưng thở hổn hển nhìn thấy top 2 sắc mặt không đổi chạy đến điểm cuối cùng, thầy thể dục thầy nắm chặt đồng hồ tính giờ trong tay:

“Số bảy, hạng nhất, bốn phút bốn mươi sáu giây!”

“Số chín, hạng hai, bốn phút năm mươi lăm giây!”

“Số sáu, hạng ba, năm phút lẻ bảy giây… nhóm 1 các em làm rất tốt.”

“Hừ…” Biên Bá Hiền bĩu môi.

Nhóm 1 chạy xong, nghe thành tích rồi rời đi. Biên Bá Hiền vẫn còn đứng ở cuối hàng nhóm 2. Không biết vô tình hay cố ý, Phác Xán Liệt đúng lúc đi đến bên cạnh Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt không nhìn Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền cũng không thèm nhấc mắt. Chẳng qua đang lúc đang lau vai, Biên Bá Hiền lười biếng hỏi: “Cố ý à?”

Chạy xong một nghìn năm trăm mét, ai nấy đều nằm la liệt ở điểm cuối, Phác Xán Liệt thế mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh. Hắn dừng chân, khóe miệng khẽ nhếch, “Không có, là trùng hợp.”

Trùng hợp chạy đúng thời gian, còn đứng đó sửa đồng hồ?

Biên Bá Hiền “xuy xuy” hai tiếng.

Có thể vì đã dùng thuốc ngăn mùi nên Phác Xán Liệt không dễ xuất mồ hôi. Lúc người này đi tới, Biên Bá Hiền không ngửi được bất kỳ mùi tin tức tố nào, chỉ có điều vô duyên vô cớ lại cảm giác được chút mát lạnh của sương mai của bình minh.

Trong cái tiết trời nóng bức thế này, thế quái nào lại có sương?

Phác Xán Liệt cong miệng nhìn Biên Bá Hiền: “Bàn trước, cố lên.”



Thấy Phác Xán Liệt đi tới, Trần Phùng Trạch ném một chai nước lạnh qua, “Con bà nó… Phác chủ tịch, cậu giả bộ cái gì vậy hả?”

Phác Xán Liệt nhận lấy nước, khẽ cười, “Chạy nhanh cũng không tính thêm điểm, chậm một chút có sao.”

“Được được, cậu là nhất.” Trần Phùng Trạch bất đắc dĩ khoát khoát tay, “Dù sao cậu có giả vờ hay không cũng khiến người khác thấy đẹp trai… Chung Khang ban tuyên truyền vì nhìn cậu thi, ngay cả có tiết học cũng bỏ.”

“Thật à? Không nhìn thấy.” Phác Xán Liệt trả lời qua loa lấy lệ.

“Cậu không nhìn thấy là đúng rồi, Chung Khang bị chủ nhiệm lớp gọi về, cậu dĩ nhiên không nhìn thấy.” Trần Phùng Trạch chạm vào vai người đối diện, “Chủ tịch à..”

“Đừng có đụng vào vai tôi.” Phác Xán Liệt đánh rớt tay Trần Phùng Trạch.

“…”

Phác Xán Liệt không phản ứng lại Trần Phùng Trạch, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn ra đường đua, Trần Phùng Trạch cũng nhìn theo. Nhóm 2 đang khởi động chuẩn bị xuất phát, trong nhóm chỉ có Alpha lớp hai và lớp ba, không có học sinh ban thể dục.

“Cậu cảm thấy ai có thể hạng nhất?” Trần Phùng Trạch tò mò hỏi.

“Không biết.” Phác Xán Liệt vẫn không mặn mà gì lắm.

“… Thì cậu suy nghĩ một chút đi.”

“Không suy nghĩ.”

“…”

“Được rồi, để tôi đoán.” Trần Phùng Trạch tức tối nghiêng đầu, chỉ về người cao nhất nhóm hai, “Tôi đoán là chân dài nhất. Bóng rổ hay thi mấy môn thể dục khác đều hoàn hảo, tôi cảm thấy cậu ta…”

Chưa kịp nói hết câu, “bang” một tiếng, súng bắn tín hiệu vang lên. Trần Phùng Trạch mở to mắt, miệng cũng ngậm lại.

Sau tiếng súng mười giây, Biên Bá Hiền gần như vượt lên dẫn đầu, làn khói trắng từ đầu súng cũng dần tan biến.

Tất cả mọi người, bao gồm bạn học thi cùng Biên Bá Hiền cảm thấy… cậu ta giống như muốn bay lên. Ai cũng cố gắng dùng trăm phần trăm sức lực để dẫn đầu trong vòng chạy đầu tiên, nhưng mà chạy nhanh ắt sẽ có chạy chậm. Biên Bá Hiền thuộc nhóm chạy nhanh, à… là nhanh nhất.

Trần Phùng Trạch ngạc nhiên há miệng, “… Đệt!” Hồi sau lại nói thêm một câu: “Biên Bá Hiền điên rồi?”

Một người chạy hay đi bộ rất dễ dàng để nhìn ra. Chạy thì bước chân sẽ nhẹ nhàng, không chạy thì hai chân nặng nề như dính phải xi măng, hận không thể ở trên đường đua nhảy qua một cái hố liền tới đích.

Biên Bá Hiền… Trần Phùng Trạch cảm thấy Biên Bá Hiền thật sự muốn bay. Chạy một vòng, cách người khác nửa vòng. Mọi người bên ngoài ầm ĩ la hét, ngay cả nhóm 1 có học sinh ban thể dục cũng không bỏ xa đối thủ nhiều như vậy.

Trần Phùng Trạch trố mắt nghẹn họng. Phác Xán Liệt ngược lại không biểu hiện gì, chỉ là ánh mắt dán lên bóng lưng kiêu ngạo kia, chăm chú nhìn đuôi tóc nhỏ sau gáy.

Nói chung nếu sớm dùng hết sức lực để chạy thì rất nhanh sẽ không chịu nổi, nhưng không ai có thể nhìn ra được Biên Bá Hiền có mất sức hay không, bởi vì vòng thứ nhất cậu cách xa đối thủ nửa vòng, vòng thứ hai cậu cách đối thủ một vòng, vòng thứ ba cậu đã bỏ xa những người còn lại tận một vòng rưỡi.

Nhị Trung rất nhiều người biết Biên Bá Hiền. Có thể chưa từng nhìn thấy diện mạo của cậu, nhưng bàn về độ nổi tiếng thì không kém Phác Xán Liệt bao nhiêu.

Không biết ai dẫn đầu phía trước kêu một tiếng: “Biên Bá Hiền cố lên!!”

Đám đông đột nhiên nháo nhào một trận:

“Biên Bá Hiền?”

“Ai là Biên Bá Hiền?”

“Biên Bá Hiền ở nhóm này sao?”

Thầy thể dục đứng ở điểm cuối nhìn đồng hồ bấm giây. Biên Bá Hiền vượt qua vạch đích, thầy thể dục thở ra một hơi dài, “Số ba, hạng nhất, ba phút năm mươi tám giây!”

Sân trường một trận xôn xao.

Kỷ lục 1500 mét trong đại hội thể thao trước đây là bốn phút mười mấy giây. Ba phút năm mươi tám giây… thành tích thể lực đáng nể.

Thầy thể dục vỗ bả vai Biên Bá Hiền một cái. Thời điểm đi báo thành tích, xung quanh không ít bạn học nhìn về phía Biên Bá Hiền bàn tán.

“Đó đó, hạng nhất tóc đuôi sam đó, cậu ta là Biên Bá Hiền!”

“Ôi mẹ, cậu ta biết bay sao?”

“Mẹ nó, bốn phút? Cậu ta là người đúng không?”

“Quái vật, nhìn sắc mặt cậu ta thật giống như còn có thể chạy thêm một quận nữa ấy…”

Biên Bá Hiền làm như không nghe thấy, báo thành tích xong liền đi. Biểu cảm của cậu không quá phong phú, nhưng không phải là không biết mệt mỏi, đồng phục sau lưng đã bị mồ hôi làm ướt.

Beta quá đông, Vệ Hòa Bình tham gia thi nhảy xa đến bây giờ chưa quay lại. Biên Bá Hiền vừa hít thở sâu vừa đi đến nơi Vệ Hòa Bình ngồi lúc nãy để lấy nước.

Trần Phùng Trạch ngây dại, “Cậu ta là học sinh ban thể dục phải không?”

Biên Bá Hiền đi tới, thấy Phác Xán Liệt đã ngồi ở chỗ Vệ Hòa Bình đặt chai nước chuẩn bị sẵn cho mình. Cậu liếc mắt nhìn một chút, sau đó cúi người xách chai nước đặt trên ghế dài rồi đứng lên.

Nếu không phải Phác Xán Liệt thi chạy đường dài còn dừng lại sửa đồng hồ, giống như ở sát vạch đích giễu cợt người khác thì cậu cũng sẽ không chạy hết sức như vậy.

Trần Phùng Trạch có chút kinh sợ nhìn đối phương đi tới cầm chai nước suối mở nắp, ngửa mặt uống một cách bình thản. Trần Phùng Trạch đột nhiên nhìn về phía Phác Xán Liệt: “Ơ, đây không phải là…”

Chưa nói xong, Phác Xán Liệt đứng lên. Hắn đi tới bên cạnh Biên Bá Hiền, đối phương cũng chỉ uống một hớp liền dừng lại. Cậu nhìn chằm chằm người đang đi về phía mình thật chậm rãi, cổ họng nuốt nước xuống bụng.

Chai nước này cậu vốn cho là chai nước uống còn thừa lúc trưa của cậu Vệ Hòa Bình đưa tới, ấy vậy mà trên miệng chai lại có mùi tin tức tố của Alpha khác. Mùi hương này có vị của lá bạc hà thơm mát lành lạnh, lại mang theo hương vị cỏ cây hơi gắt… Chỉ có mỗi điểm này thôi cũng đủ để kích thích thần kinh con người.

Phác Xán Liệt rũ thấp mắt nhìn Biên Bá Hiền, nhìn cậu từ từ nuốt ngụm nước xuống, nhưng không nói gì.

Hắn chỉ thoáng áp gần mấy cm, hít hít bên cạnh Biên Bá Hiền, thờ ơ hỏi: “Bàn trước, cậu dùng thuốc ngăn mùi à?”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Biên Bá Hiền: Đoán xem?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv