Chương 200
“Tao cứ thắc mắc tại sao lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì của Trương Lượng, hóa ra là đang ở trong tay mày, tao không quan tâm mày là ai, nhưng nếu như mày dám tới phá hỏng việc tốt của tao thì ngay cả thần thánh cũng chẳng thể cứu được tụi mày đâu!”
Vương Nhất với Lãnh Nhan vẫn dửng dưng đứng nhìn Thường Dĩnh, hoàn toàn không coi đám vệ sĩ đó ra gì.
Thấy bọn họ không lên tiếng, Thường Dĩnh tưởng Vương Nhất với Lãnh Nhan đang sợ hãi, anh ta châm điếu thuốc khác rồi nói tiếp: “Không muốn chết cũng không phải không được, mày là anh rể của con đàn bà thối Lý Tuyết Nhi phải không nhỉ, mày nhanh gọi cô ta đến đây, dẫn cô ta đến trước mặt tao, sau đó bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi, nói một câu ‘Ông nội, con sai rồi’, đến lúc đó tao sẽ tha cho mày!”
Khi Thường Dĩnh liếc nhìn qua cơ thể nuột nà của Lãnh Nhan kiêu ngạo lạnh lùng, trái tim của anh ta bỗng nhiên ngứa ngáy khó chịu, nhanh chóng thay đổi lời nói.
“Với lại người phụ nữ kia… mày cũng phải để lại đây hầu hạ tao, thoả mãn tao, như vậy thì tao mới có thể tha cho mày.”
Sau khi Thường Dĩnh nói dứt lời, Lãnh Nhan chỉ liếc nhìn anh ta giống như nhìn một tên ngốc, lạnh lùng nói: “Ngớ ngẩn.”
“Phế hết đám người này đi.” Vương Nhất ra lệnh.
“Vâng, thiếu chủ.”
Trong đôi mắt đỏ rực của Lãnh Nhan cũng lóe lên tia sát ý lạnh lùng, bóng người cô ta đột nhiên biến mất tại chỗ.
Ngay khi cô ta xuất hiện trở lại đã bắt đầu xuống tay tàn sát, tung hoành hiên ngang như thể cọp vờn bầy dê.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy lần lượt vang lên, theo sau đó là tiếng la hét thảm thiết của những tên vệ sĩ kia.
“A…”
Âm thanh vang lên khủng khiếp và đau đớn vô cùng.
Chỉ trong vòng chưa tới 30 giây, đám vệ sĩ vây quanh Vương Nhất đều run rẩy tay chân.
Thường Dĩnh lập tức trợn to mắt, miệng hơi hé ra, thậm chí còn bỏ điếu thuốc trong miệng xuống.
“Còn đám người mấy người nữa.” Lãnh Nhan lạnh lùng nói.
Ngay khi câu nói này được cất lên, cổ tay của một tên vệ sĩ đã bị vặn.
Cách thức ra tay vô cùng tàn bạo, cơ thể của Thường Dĩnh run rẩy kịch liệt, so với bọn họ, rốt cuộc ai mới là kẻ xấu chứ?
Về phần người phụ nữ xinh đẹp kia, cô ta đã bị doạ sợ đến mức quên cả hét lên.
Đám vệ sĩ hung hăng xông tới, chưa đầy một phút, toàn bộ đều bị Lãnh Nhan đánh ngã xuống, Thường Dĩnh nuốt nước bọt liên tục, anh ta lớn đến từng tuổi này, chưa từng gặp qua người phụ nữ nào đáng sợ như vậy.
“Còn ai nữa không?”
Vương Nhất đi tới bên cạnh Lãnh Nhan, lạnh lùng liếc nhìn Thường Dĩnh, thờ ơ nói: “Gọi người đến cùng một lúc luôn đi, tôi đang gấp.”
Sắc mặt Thường Dĩnh tái nhợt, vào lúc này, anh ta mới nhận ra mình đã khiêu khích trúng người không nên khiêu khích.