Chương 199
“Nếu như không xảy ra điều bất ngờ gì, tối nay anh ta không đến được.”
Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền đến một giọng đàn ông vô cùng lạnh lùng.
Xoảng…
Giây tiếp theo, truyền đến tiếng động lớn, cánh cửa chống trộm cần phải nhập vân tay mới có thể vào được, lại đột nhiên đổ xuống giống như một tờ giấy.
“A….”
Người phụ nữ xinh đẹp kia bị dọa sợ, vội vàng ôm đầu trốn vào trong góc.
“Ai?”
Thường Dĩnh cũng vừa kinh ngạc vừa tức giận, đứng lên nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một nam một nữ không được sự cho phép đã đi vào.
Sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt nhìn Thường Dĩnh giống như đang nhìn một thi thể, người phụ nữ tóc đen mắt máu, nhìn từ xa giống như sát thần.
“Cậu chính là Thường Dĩnh?” Vương Nhất lạnh lùng nói.
Thường Dĩnh lập tức nổi giận: “Các người là ai, không biết đây là địa bàn của ai sao?”
Bịch…
Lãnh Nhan đạp một phát thật mạnh vào bụng Thường Dĩnh, đột nhiên cơ thể anh ta cong lên giống như con tôm, bị đá bay ra rất xa.
“Thiếu chủ hỏi, anh chỉ cần trả lời là được.”
Thường Dĩnh chỉ cảm thấy giống như bị xe tải đâm, cả người vô cùng đau đớn, khó khăn bò dậy, ánh mắt nhìn Vương Nhất và Lãnh Nhan có thêm một chút sợ hãi: “Hai vị hảo hán, tôi và các anh không thù không oán, tại sao phải ra tay với tôi?”
“Không thù không oán?”
Khóe miệng Vương Nhất cong lên nở một nụ cười khẩy, nói: “Hãm hại em vợ tôi, còn hỏi tôi tại sao muốn ra tay với anh?”
“Em vợ…”
Thường Dĩnh sững sờ một lúc, sau đó nhớ ra điều gì đó, đồng tử đột nhiên co rút lại: “Anh là anh rể của Lý Tuyết Nhi…”
Nụ cười của Vương Nhất không có một chút ấm áp nào, hời hợt nói một câu: “Phế đi.”
Soạt…
Gây tiếp theo, Lãnh Nhan đi thẳng về phía Thường Dĩnh.
“Người đâu, cứu tôi, mau cứu tôi…”
Nhìn thấy Lãnh Nhan đến gần mình với vẻ mặt lạnh nhạt, Thường Dĩnh lập tức sợ hãi hét lớn lên.
Bộp bộp bộp!
Đúng lúc này, cửa xung quanh phòng đột nhiên mở ra, một nhóm vệ sĩ được huấn luyện bài bản xông vào, một nhóm bao vây Vương Nhất với Lãnh Nhan, nhóm còn lại đứng thành một hàng ngang, bảo vệ Thường Dĩnh ở phía sau lưng.
Lúc này, trái tim vốn dĩ đang căng thẳng của Thường Dĩnh mới được thả lỏng, bình tĩnh trở lại.
Phải cảm ơn ba của anh ta vì điều này, sau khi anh cả Thường Lâm trở thành một kẻ tàn phế không còn khả năng tình dục, Thường Kỉ đã dành hết tâm tư của mình đặt lên người Thường Dĩnh, vì sợ sẽ có chuyện xảy ra với Thường Dĩnh, Thường Kỉ đã bố trí rất nhiều vệ sĩ đi theo anh ta.
Hai mươi tên vệ sĩ có mặt lúc này đủ để Thường Dĩnh lấy lại sự ngạo mạn, anh ta đứng sau “bức tường người” đang chắn trước mặt mình, biểu cảm đột nhiên trở nên dữ tợn vô cùng.