Biết Cố Tranh để ý đến dáng người của mình, Lâm Nhuận An không làm đồ ăn có nhiều calo, chỉ nấu mấy món nhiều protein như tôm luộc.
Hiện tại, bụng của Lâm Nhuận An chỉ hơi nhô lên một chút, dù có cởi quần áo ra cũng chỉ giống như uống nhiều bia. Thế nên lúc Cố Tranh vắng nhà, cậu thường hay buồn rầu nhìn vào gương, không biết rốt cuộc đây là mỡ hay em bé nữa.
"Cố tiên sinh, anh thích chơi đánh bài không?"
"Không thích."
Trả lời đúng như dự kiến.
Nghĩ cũng đúng, người này cứng nhắc như vậy, bình thường ở nhà xem phim đều thuộc đề tài quân sự hoặc phim hành động như cái lần mà hai người cùng nhau đến rạp xem hồi trước khi cưới, người cổ hủ như vậy sao mà thích chơi bài được.
Lâm Nhuận An ngược lại có hơi mừng trong bụng, nhờ vậy mà ý đồ của cậu có lẽ sẽ được thỏa mãn.
Thật ra ở một mức độ nào đó, Lâm Nhuận An cũng là người khá háo thắng, thấy anh chị họ chơi vui như vậy, vừa nóng lòng muốn thử vừa sợ bị thua.
Mà hiển nhiên là Cố Tranh đã nói dối.
Cái bài tây này hồi hắn còn học đại học rất thường chơi với bạn cùng phòng, những lúc tụ họp cả một đám người chỉ nhờ vào bộ bài để giết thời gian, bồi đắp tình anh em.
Hắn nói không thích chơi, không có nghĩa là hắn không biết chơi.
Thế nên sau khi thua liên tiếp mấy ván, Lâm Nhuận An bắt đầu thấy nhụt chí.
"Hai con K."
Đang lúc Cố Tranh định rút đôi A ra, Lâm Nhuận An hoàn toàn xù lông, hung hăng ném bài trong tay mình xuống, đồng thời làm động tác muốn giật lấy bài trong tay người nọ ra.
Cố Tranh thấy cậu nhào mạnh tới, sợ cậu mất thăng bằng ngã trên giường rồi va chạm vào người liền vội vàng giang tay ra bảo vệ.
"Cẩn thận một chút, coi chừng đụng phải bụng."
Lâm Nhuận An thấy alpha thả lỏng tay, nhanh như chớp cướp xấp bài đi, có vài lá bị rơi ra cũng không quên nhặt lại xem.
Rõ ràng alpha còn chưa ra con át chủ bài mà cậu đã thua thảm như vậy rồi! Giống như cậu muốn ra con gì người ta cũng biết! Cậu thấy đối phương nhả bài cũng được mới thả ra đại chiêu, ai ngờ alpha vẫn còn bài lớn.
"Anh giấu bài đúng không."
Cố Tranh bất đắc dĩ, chỉ biết xòe hai tay ra biểu thị sự trong sạch.
Lâm Nhuận An không phục, tiếp tục bò đến bên cạnh hắn tra xét.
"Cẩn thận bụng."
Cố Tranh thật sự đầu hàng, đành phải dịch sang một bên, Lâm Nhuận An không tìm được đáp án mà mình muốn nên hơi nản, đột nhiên cảm thấy bộ bài tây này hình như muốn đối nghịch với cậu.
Vốn đang hưng phấn bừng bừng muốn chơi với Cố Tranh mấy ván, thắng hắn vài lần, không thể để hắn cứ luôn ngồi trên đầu mình như vậy mà tự nhiên cảm thấy bản thân dù bất kì phương diện nào cũng không thể bì với alpha.
Cố Tranh thấy cậu im re không nhúc nhích gì, tim như vọt ra ngoài, vội vàng ôm lấy omega nhỏ, "An An?"
"Đau bụng à?"
Lâm Nhuận An có chút ấm ức, mang theo giọng mũi nồng đậm nói, "Anh không thể nhường em tí nào sao?"
"..."
"Hôm nay em thấy anh chị họ chơi, mọi người không ai cho em chơi cùng cả."
Cố Tranh nén cười nói, "Sao lại không cho em chơi?"
"Anh chị nói là em đang có thai, sẽ dạy hư bảo bảo, đó chỉ là cái cớ mà thôi! Từ nhỏ tới lớn họ đều chê em con nít không biết gì. Em thấy chơi với anh cũng được, nhưng anh đã không nhường em mà còn gạt em nói là không thích chơi."
"Anh không thích chơi chứ không phải là không biết chơi." Cố Tranh nghiêm mặt làm bộ đứng đắn nói.
Omega nhỏ nghe xong ngồi lặng thinh, trong lòng buồn bực vô cùng, cậu vươn nắm tay tới đấm vào ngực alpha một cái, bị khối cơ cứng rắn của hắn phản kích lại khiến tay đau, "Anh!"
Cố Tranh không dám động đậy gì, đành phải kéo tay omega lại, vừa xin lỗi vừa bế cậu lên nhét vào chăn.
"Người hơi lớn tuổi một chút thường sẽ không tình nguyện chơi với người nhỏ hơn mình mà."
"Hứ."
"Sau này ông xã chơi với em chịu không?"
"Em không thèm chơi với anh nữa, anh đúng là người từ trong quân ngũ ra, gian xảo muốn chết."
Cố Tranh nhặt những lá bài nằm rải rác xung quanh lên, xếp lại gọn gàng rồi mới chui vào chăn.
"Sao lại nói người tham gia quân ngũ là gian xảo được."
Hai tay Cố Tranh đặt lên bụng nằm ngây ra một hồi, mùa hè chẳng có gì phải lo cả, trong nhà có máy lạnh nên nhiệt độ cũng không quá cao. Thế nên hắn muốn vói tay vào bụng omega, sưởi ấm tay mình một chút.
Lâm Nhuận An để đối phương tùy ý vén áo lên, chiếc bụng lộ ra trong chăn được bàn tay to lớn bao phủ lấy.
"Anh không học binh pháp ở trường quân đội hả?"
"Có chứ."
"Thế mới nói tụi anh gian xảo."
"Đó gọi là nhạy bén." Cố Tranh sửa lại cho đúng.
Alpha cảm nhận được sinh mệnh nhỏ huyết mạch tương thông với mình dưới hai bàn tay, sự dịu dàng trỗi dậy từ bốn phía, tất cả đều được tình yêu vun đắp mà lớn lên từng ngày.
Lâm Nhuận An dựa vào trước ngực alpha của mình, tùy ý để đối phương làm vài động tác trên bụng, sau đó cảm thấy hơi ngứa liền ngoẹo eo tránh né, "Anh đừng lộn xộn, em nhột quá à."
"Tay phó kia của anh sao rồi?"
"Hả?"
"Không phải anh ấy bị thương sao? Nghe nói quan hệ giữa hai người rất tốt."
"Ừ, quan hệ cũng không tồi."
Nghe Cố Tranh nói vậy, Lâm Nhuận An đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, "Thế... Em có cần làm một vài món gửi cho anh ấy không?"
Cố Tranh biết xưa nay Lâm Nhuận An sống đơn lẻ một mình đã quen, luôn đối nhân xử thế rất tốt, lúc thì đáng yêu lúc thì cực kì cẩn thận, bộ dáng mềm mại ngoan ngoãn khiến người khác yêu thích.
"Không cần đâu, bây giờ em không cần phải vất vả như vậy, anh còn muốn mời một bảo mẫu đến, sợ em mệt."
Lâm Nhuận An nghe xong liền bày tỏ rằng mình không chịu, hơi sốt ruột nói, "Đừng... Đừng mà. Ở nhà em đã không có việc gì làm rồi, bây giờ anh mà thuê người giúp việc chắc em còn chán hơn nữa."
Cố Tranh vẫn luôn tôn trọng ý kiến của Lâm Nhuận An, cũng không có ý định trói cậu ở nhà yên vị chức thái thái. Nhưng lần trước vì làm việc nhà mà Lâm Nhuận An bị ngã từ trên ghế xuống, may mà không xảy ra chuyện gì lớn, đứa bé cũng không sao. Những chuyện như thế không thể hoàn toàn bảo đảm được, lỡ như bị xui rủi...
Cố Tranh hơi sợ hãi.
Nhưng bản lĩnh làm nũng của omega cũng chẳng vừa, chỉ cần cậu dùng giọng mũi nũng nịu yêu cầu cái gì thì nhất định Cố Tranh sẽ không chống đỡ được.
Hai người nằm ở trên giường, câu được câu không nói vài ba chuyện vặt vãnh trong nhà. Lâm Nhuận An rất tò mò về cuộc sống quân đội của Cố Tranh, bèn hỏi về mấy chuyện sinh hoạt hằng ngày trong đó. Alpha kể chuyện về trường quân đội rất hài hước làm cậu cười đến đau bụng, may là có bàn tay to của alpha đỡ lấy chứ không cũng phải nghiêng ngã theo.
Đối với một người cao lớn như Cố Tranh, dáng vóc của Lâm Nhuận An có thể nói là nhỏ xinh. Cả người cậu bị hắn ôm trong lồng ngực, toàn thân đều tràn ngập hương vị của hắn, được tin tức tố vây quanh khiến omega cảm thấy vô cùng an toàn. Trước mặt alpha này, cậu không cần phải quan tâm bất cứ điều gì nữa.
"Em có thể sờ bụng anh không?"
Omega nhỏ ngẩng đầu lên, mềm mại xin hắn, con ngươi xinh đẹp lấp lánh ánh sáng.
Cố Tranh làm sao từ chối được, ôm cậu gật đầu.
Bàn tay không tì vết của omega liền vén áo ngủ hắn lên, bắt đầu sờ tới sờ lui.
"Cơ bắp này của anh làm thế nào luyện được vậy, cực lắm ha?"
Lâm Nhuận An được người nọ ôm lấy, áo ngủ bị xê dịch lúc cựa quậy trong chăn, cộng thêm giọng nói thì thào nhỏ nhẹ giống như gà con vừa chui ra khỏi vỏ trứng, lốc cốc mổ vào tim hắn. Cố Tranh thấy vợ mình đáng yêu không chịu được, hôn liên tiếp mấy cái lên mái tóc mềm của omega.
"Không mệt, một chút cũng không. Chỉ cần có thể bảo vệ chu toàn cho vợ con anh, làm gì cũng đều không mệt."
"Anh lại bắt đầu..."
Omega nhỏ lẩm bẩm được mấy chữ đã chìm vào giấc ngủ.
Vào buổi tối của mùa hè, trong bụi cỏ ẩm ướt phát ra mấy tiếng côn trùng kêu, chốc chốc lại xen vào âm thanh của lá rụng.
Trong màn đêm tím đen như mực, mặt trăng treo vành vạnh trên cao như một chiếc nỏ vàng đang trôi trong ánh sáng bạc.
Ánh trăng này rất đẹp, thanh lãnh nhưng không tịch liêu, chầm chậm nghiêng vào phòng của Cố Tranh và Lâm Nhuận An.
Hô hấp của Lâm Nhuận An vững vàng theo tiết tấu, tim Cố Tranh lại dậy yêu thương, vừa thả xuống một chiếc hôn vừa thầm thì trong lòng, "Sẽ bảo vệ em và con mãi được bình an tường hòa, ngủ ngon."