Vào tháng thứ ba của thai kỳ, Lâm Nhuận An vẫn không có bất cứ triệu chứng thai nghén nôn mửa như người ta thường nói. Mỗi ngày đều hi hi ha ha ăn uống thỏa thuê, bụng to lên mà chỉ làm omega có ảo giác rằng mình bị mập.
Thấy thế, mẹ cậu liền nhắc nhở cậu ăn ít lại một chút, không thể không quan tâm gì đến cân nặng.
Lâm Nhuận An hoàn toàn không đặt lời căn dặn ấy trong lòng, những chất dinh dưỡng có lợi cho bảo bảo thì nạp càng nhiều càng tốt, thế nên món gì cậu cũng không từ chối, ăn sạch láng.
Hiện tại tất cả đều rất suôn sẻ, bình an vô sự. Mọi người trong gia đình đều vây quanh xem cậu như bảo bối, Lâm Nhuận An được nuông chiều che chở đến sắp mụ mị đầu óc.
Thời điểm thai nhi được ba tháng rưỡi, vào một buổi sáng trong lành mát mẻ, Lâm Nhuận An đang làm đồ ăn sáng cho Cố Tranh, mùi dầu mỡ từ món chân giò hun khói chiên giòn xộc lên mũi khiến cảm giác buồn nôn trong người omega cuồn cuộn ập đến.
Cậu nhanh chóng tắt bếp, che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Tranh đang chỉnh quân phục trước gương, hôm nay hắn phải đi họp ở thành phố lân cận nên omega không cần phải chuẩn bị cơm trưa cho hắn.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng omega nôn mửa, trái tim lập tức co thắt lại, vội vàng chạy đi xem.
"An An?"
Người được gọi tên không đáp lại, cơn buồn nôn này đến quá đột ngột, nhất thời cậu có hơi không chịu nổi.
Cố Tranh rót một ly nước ấm mang vào, vỗ nhẹ phần lưng cho Lâm Nhuận An rồi đưa nước qua cho cậu súc miệng.
"Em không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"
Lâm Nhuận An chỉ nôn khan chứ không ói ra được thứ gì, trận ho vừa rồi khiến nước mắt nườm nượp chảy ra, lúc này cậu mới phản ứng được rằng -
Chắc là bị nghén rồi.
Cố Tranh lo lắng vô cùng, cứ hỏi cậu có muốn đến bệnh viện không.
Lâm Nhuận An mệt mỏi xua tay, bảo không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề.
Cố Tranh cũng hết cách, omega so với hắn thì có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn nhưng thật ra sức nhẫn nại và hơn thua đều không thể xem thường. Sau khi kết hôn, nhiều lần thấy cậu bận bịu trong bếp, dù hắn có muốn đến giúp thì đối phương cũng sẽ từ chối.
Nếu vào lúc này omega có thể sà vào lòng hắn nũng nịu, nói những câu như mang thai khổ quá thì hắn cũng không trách.
Sự thật quả thực đả kích Lâm Nhuận An trầm trọng.
Vài ngày sau đó Lâm Nhuận An cứ như một quả cà tím héo rũ, mất hết cả sự hoạt bát lẫn năng động, lúc nào cũng cuộn mình trong chăn không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Đôi khi Cố Tranh trò chuyện với omega, cậu nghe được nhưng không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu với lắc đầu cũng thấy tốn sức.
Mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ gầy đi của omega, Dư Gia Cầm giúp họ liên hệ với một công ty quản lý việc nhà thuê một bảo mẫu beta, tuổi cũng gần với Dư Gia Cầm và Cố Giang Hải, đã có gia đình lẫn cháu nội rồi.
Số thịt Lâm Nhuận An tích trữ được vào hai tháng trước trong mấy ngày đã biến mất gần hết.
Cố Tranh nhìn mà đau lòng muốn chết, đôi khi chỉ muốn dỗ cậu uống hai muỗng canh gà, mà Lâm Nhuận An vừa nghe mùi đã muốn ói. Từ đó về sau, Cố Tranh không dám tùy tiện ép omega ăn cái gì nữa.
"An An, em có thèm món gì không?"
Lúc này, Lâm Nhuận An ngay cả một câu cũng không muốn nói, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệt, chỉ yếu ớt lắc đầu mà cũng cảm thấy muốn ói.
Cố Tranh thấy cậu như vậy lại càng hận chính mình, hắn thấy bản thân thật sự quá ích kỷ, chỉ vì muốn có con mà không quan tâm đến ý nghĩ của Lâm Nhuận An.
Omega của hắn còn nhỏ như vậy, đáng lẽ nên được tận hưởng tuổi trẻ, nụ cười đẹp như ánh ban mai ngày trước giờ lại chẳng thấy đâu.
"An An, em muốn ăn gì không anh đi mua cho."
Lâm Nhuận An thấy Cố Tranh căng thẳng đến nhíu chặt đôi mày rậm liền gắng gượng chống người dậy, nặn ra một nụ cười không mấy tự nhiên.
"Anh qua đây với em đi." Giọng nói của Lâm Nhuận An mềm mại nhỏ nhẹ, lấp đầy cả trái tim Cố Tranh.
Omega nhỏ hoàn toàn vì muốn hắn được thư giãn, điều này Cố Tranh biết, hắn đau lòng vô cùng mà chỉ có thể nghe lời của omega.
Đợi Cố Tranh chui vào chăn xong, Lâm Nhuận An liền ngoan ngoãn chui vào lòng hắn, cuộn tròn người trông rất đáng thương.
Chỉ động đậy một chút như thế thôi mà như tiêu hết sức trong cơ thể, bụng omega lại nhộn nhạo dấy lên cơn buồn nôn, cái cảm giác muốn ói mà ói không được là khó chịu nhất.
Hiện tại Lâm Nhuận An đã gầy đi nhiều, thịt thừa cũng không còn bao nhiêu khiến cho chiếc bụng nhô lên càng rõ, chứng tỏ một sự thật là em bé đã gần được bốn tháng.
"Anh xin lỗi."
Lâm Nhuận An nghe xong chỉ nhẹ nhàng cười, không nói gì.
"Đều tại anh."
Omega nhỏ vùi đầu trong ngực người nọ, rầu rĩ nói, "Trách anh làm gì, là do em tình nguyện, anh cũng không có ép em mà."
Lâm Nhuận An luôn như thế, bình thường hoạt bát sôi nổi bao nhiêu thì khi đứng trước mặt hắn lại mềm mại ngoan ngoãn bấy nhiêu. Rõ ràng là khó chịu muốn chết nhưng vẫn luôn gồng mình mỉm cười vì hắn và đứa nhỏ, muốn xua tan lo lắng trong lòng hắn.
Nhưng càng thấy Lâm Nhuận An như vậy Cố Tranh càng áy náy.
Hắn bắt đầu hối hận, bây giờ sờ đến cái bụng của omega cũng chẳng cảm nhận được chút thịt dư nào, vị trí phồng lên chỉ có mỗi một đứa bé.
Nếu có thể, hắn thật sự có hơi không muốn đứa bé này nữa.
Dù cho lúc dẫn Lâm Nhuận An đi kiểm tra sản, bác sĩ bày ra một khuôn mặt nhìn mãi thành quen, thản nhiên nói một câu, "Đa số omega mang thai đều như vậy, qua một thời gian nữa sẽ hết thôi, đừng lo lắng."
Người ta thốt ra cái câu "đừng lo lắng" nhẹ nhàng như thế, nhưng Cố Tranh không tài nào xem nhẹ được, hắn chỉ muốn một đứa bé mang dòng máu của hai người mà quên mất rằng người mang thai phải chịu rất nhiều vất vả.
"An An, hôm nay ở quân bộ có một buổi tiệc mừng, anh sẽ về muộn một chút nhé."
"Vâng."
Lâm Nhuận An bên kia đầu dây miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Có vẻ như omega đã quen với chuyện thai nghén, bây giờ đã có thể ăn cháo bí đỏ với vài món làm từ bột củ sen, nhưng khi ngửi đồ ăn mặn vẫn còn cảm giác muốn nôn.
"Em muốn ăn gì không? Anh đi mua."
"Không ạ."
Dù đã đoán được câu trả lời nhưng lần nào đi ra ngoài Cố Tranh cũng sẽ hỏi như thế.
"Nếu em muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho anh, nhắn tin cũng được, biết chưa?"
"Vâng, anh tranh thủ đi đi."
Thật ra, Lâm Nhuận An chỉ ăn một bát cháo bí đỏ vào buổi tối, kèm với một ít dưa leo mà dì bảo mẫu ướp cho, ăn một hồi đã thấy không muốn ăn nữa nhưng vẫn cố ép mình ăn thêm một bát.
Kết quả của việc cưỡng ép chính mình là cơn buồn nôn ập đến.
Nhưng cậu cố nén cảm giác đó xuống, không muốn ói ra hết những gì vừa mới ăn xong, vì cậu còn phải cho em bé trong bụng thật nhiều dinh dưỡng.
Hai ngày trước alpha đã xin nghỉ để đưa cậu đi bệnh viện định ngày sinh, bây giờ bảo bảo đã lớn hơn rất nhiều, y tá còn cho hai người nghe tiếng tim của bảo bảo.
Lâm Nhuận An vốn đang tái nhợt, rốt cuộc cũng có thể mỉm cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Tiếng tim của em bé đập từng nhịp khe khẽ, Lâm Nhuận An cũng đặt tay lên ngực trái, cảm nhận được sự phát triển của một sinh mệnh gắn liền với mình.
Sinh mệnh nhỏ này sống trong thân thể cậu, nghĩa là cậu vất vả khổ sở thì con cũng sẽ như thế.
Lúc đang cảm thấy tự hào và thần kỳ thì bị lời nói của y tá chen ngang, nói rằng bảo bảo so với các bạn cùng giai đoạn nhỏ hơn rất nhiều, vì cơ thể mẹ không đủ chất dinh dưỡng.
Hôm đó kiểm tra sản xong, bên tai Lâm Nhuận An vẫn luôn quanh quẩn lời dặn của y tá. Cậu rất áy náy, nên khi lên xe liền chớp đôi mắt nhìn người nọ, chủ động đề nghị đi ăn.
Chỉ thế thôi mà Cố Tranh đã vui lắm rồi, alpha vẫn luôn nghĩ cách để omega có thể ăn nhiều một chút, bây giờ cậu chủ động nhắc thì làm gì có chuyện không đưa cậu đi.
Nhưng khi đến quán ăn, Lâm Nhuận An chỉ ăn được một ít, dù cho Cố Tranh đã giúp cậu vớt bớt váng dầu trên mặt canh ra rồi mà cậu vẫn không ăn nổi.
Sự cáu bẳn trong người đều bị vùi lấp bởi cơn nghén, lúc trước Lâm Nhuận An còn đắc ý nói với Đổng Giao rằng cậu sẽ không bị nghén nặng đến vậy. Bây giờ thì nghiệp quật tới tấp, tra tấn đến mấy cũng phải nhận.
...
Binh sĩ thuộc quân đoàn 701 phần lớn đều là những alpha trẻ tuổi và khỏe mạnh từ 18 đến 22 tuổi, thỉnh thoảng có vài beta nhưng cũng cứng cáp và cao to như alpha. Nếu muốn tìm beta mảnh dẻ, thon thả thì có thể đến quân y tìm.
Mọi người trong doanh đều đến từ khắp nơi trong nước, ngày lễ tết không thể đoàn tụ với người nhà thì quân đội sẽ làm một buổi tiệc liên hoan để cùng nhau vui vẻ.
Cố Tranh là nhân vật quan trọng của quân đoàn 701 đương nhiên không thể vắng mặt, dù có một lòng hướng về vợ con nhưng cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của lãnh đạo.
Hắn bị mấy binh sĩ quen mặt rót vài ly rượu, uống hơi hăng.
Cố Tranh cũng như bao alpha bình thường khác, miễn nói tới say rượu. Nhưng đôi khi trong lòng có phiền muộn thì rượu nếp và anh em tụ lại ăn uống no say mới là thứ tuyệt nhất để giải sầu. Thậm chí trước kia khi hắn bị mất ngủ cũng sẽ hút một điếu thuốc để bớt muộn phiền
Từ lúc quen Lâm Nhuận An hiếm khi hắn đụng đến thuốc lá, vì mỗi lần hút xong trên người sẽ bám khói, omega nhỏ ngửi thấy sẽ ho ngay, bây giờ cậu còn đang mang thai thì càng không thể đụng vào.
Một vài quan chức alpha rất tự nhiên mà lấy thuốc ra hút, Cố Tranh một mực từ chối thì bị trêu là Cố thiếu tướng sao lại bị vợ quản nghiêm rồi.
Cố Tranh sợ trên người bị bám mùi thuốc lá nên tự giác ra ban công đứng.
Mang Bách Thắng thoáng thấy Cố Tranh đi ra ban công một mình, ma xui quỷ khiến thế nào cũng tự nhiên đi theo, lúc gần ra đến cửa thì bị Mạch Côn kéo lại.
Mạch Côn bấy giờ không còn dáng vẻ cợt nhả như lần trước nữa, biểu cảm y nghiêm túc đến mức làm Mang Bách Thắng nổi da gà.
Mất một lúc sau Mạch Côn mới kéo Mang Bách Thắng đến một góc vắng người, lấy lọ thuốc bị bỏ rơi trong phòng mình ra đưa cho cậu.
"Bác sĩ Mang bỏ quên cái này trong phòng tôi."
Mang Bách Thắng thấy Mạch Côn không có ý đùa, đột nhiên hiểu ra một Cố Tranh nghiêm khắc như thế nhất định sẽ không để một tay phó thiếu suy nghĩ ở bên cạnh.
"Bác sĩ Mang, lớn lên xinh đẹp lắm, đừng làm chuyện đi ngược lại với gương mặt này nha."
Sống lưng beta bị chạm phải khiến cậu cứng đơ người, mím chặt môi không nói một lời.
Mạch Côn thấy cậu như thế, đồng thời xuất hiện một vài người đi bộ đến liền đổi lại gương mặt cười đùa thường ngày, "Có lẽ bác sĩ Mang khó lòng thoát khỏi mị lực của Cố thiếu tướng, nhưng em biết đấy, anh ta kết hôn rồi."
Tuy đang là mùa hè, nhưng gió đêm thổi qua cũng khiến người ta thấy rùng mình.
Ngọn gió này đến từ khe núi, dưới mặt trăng tròn vành vạnh, ve kêu xì xào cùng với tiếng ca múa phát ra từ trong phòng vừa đủ để xua tan bầu không khí bị người làm cho đặc quánh.