Người ta thường nói alpha trước khi kết hôn và sau khi kết hôn không giống nhau, bây giờ Lâm Nhuận An xem như được trải nghiệm thực tế rồi.
Cậu đã từng cho rằng đối với những người tham gia quân ngũ cương trực, từ "nham hiểm" và "không đứng đắn" sẽ không thích hợp với họ, nhưng đối với Cố Tranh thì dùng những từ ấy để hình dung hắn là chính xác nhất.
Lâm Nhuận An chưa từng đến quân đoàn 701 bao giờ, nếu có đến chắc sẽ khám phá ra được một vài điều mới về hắn.
Trước những lời nói của Cố Tranh, cậu thẹn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
"Cái anh này, sao lại không đứng đắn như vậy."
Omega nhỏ khẽ giãy giụa trong lòng hắn, làm gì có chuyện Cố Tranh dễ buông tha, hắn cầm lấy bàn tay đang đặt trước ngực mình nhẹ nhàng xoa nắn, cảm nhận được sự mềm mại tinh tế.
"Anh chỉ không đứng đắn với em thôi."
Lâm Nhuận An nghe xong trong lòng như rót mật, nhưng lại giả vờ giận dữ chép miệng nói, "Anh cũng nói với omega khác như thế chứ gì?"
"Đương nhiên là không."
"Nhưng..." Lâm Nhuận An vẫn hơi do dự. "Chờ bảo bảo lớn tháng rồi anh không được nói chuyện lưu manh như vậy nữa đâu đó."
"Được."
Cố Tranh được Cố lão nguyên soái làm chủ, trong thời gian ngắn đợi vết thương lành hẳn không cần phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm nữa, trong những ngày qua đều là do Mạch Côn thay hắn chỉ dẫn binh sĩ luyện tập.
Tham gia quân ngũ không thể tránh khỏi chuyện bị thương cho nên quân y đặc biệt quan trọng.
Trong lúc hướng dẫn tân binh tập luyện, vì trợ giúp một tân binh nên Mạch Côn vô tình bị một viên gạch nhọn quẹt phải. Tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng cũng cần phải xử lý kịp thời, bị rách da chảy máu như thế, trong vài ngày không thể làm những công việc đụng nước quá nhiều.
Lúc Cố Tranh đến thăm, vừa lúc quân y đã băng bó xong vết thương.
Người quân y này là một beta mới đến, gương mặt ưa nhìn hơn so với các beta khác, nếu nhìn lần đầu tiên bị lầm thành omega thì cũng không lạ.
Người gì mà lúc nào cũng bày ra gương mặt lạnh lùng vô cảm, làm người ta thấy rất khó gần.
Mạch Côn vừa chịu đựng đau đớn vừa đánh giá quân y beta nọ, bỗng dưng muốn trêu đùa một chút.
"Bác sĩ nhỏ, em tên gì đó."
Quân y lạnh mặt không đáp lại, đến khi băng bó xong mới kéo thẻ chứng nhận quân y trước ngực ra.
Mang Bách Thắng.
Tên nghe rất mạnh mẽ, nhưng diện mạo dường như không hợp lắm với sự cứng cỏi trong tên.
Mạch Côn không ngần ngại nói thẳng ra, Mang Bách Thắng vốn hướng nội, lại hơi quái gở, không muốn quan tâm tới quân nhân alpha này, đang lúc dọn rác xung quanh thì gặp Cố thiếu tướng.
Cố Tranh vừa đến đã làm ký túc xá đầy mùi kỳ lạ của quân nhân alpha thêm vài phần sáng sủa.
Mang Bách Thắng vốn định dọn rác thật nhanh xong sẽ lấy hộp thuốc đi về, sau khi thấy Cố Tranh lại trở nên rề rà.
Người đàn ông trẻ tuổi mang quân hàm thiếu tướng này, quả thật đúng như lời đồn của các quân y beta khác, anh tuấn cao lớn, ngũ quan chính trực liêm minh, cách nói chuyện cứng rắn không cho phép bất kỳ ai cự tuyệt mình.
Lúc Cố Tranh trò chuyện với Mạch Côn, khóe môi hơi cong như đang cười.
Nụ cười hờ hững đó bị Mang Bách Thắng bắt gặp, trái tim cậu đột nhiên lại đập nhanh một chút.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều được người khác khen đẹp, nhất là hồi còn ở đại học y đã có không ít alpha theo đuổi.
Nhưng mà trong lòng Mang Bách Thắng không hề có tạp niệm, chỉ muốn học thật giỏi, tốt nghiệp xong tìm một công việc ổn định rồi sống một mình. Cậu chưa bao giờ trông đợi về một chuyện tình lãng mạn, cũng biết bản thân không tốt số như omega được alpha nâng niu trong vòng tay, Mang Bách Thắng biết rõ nên chỉ có thể nỗ lực thật nhiều để có thể cho chính mình một chốn yên thân.
Trước kia chỉ nghe nói về những chiến tích lẫy lừng của Cố thiếu tướng, cũng biết rằng hắn đã kết hôn cho nên trong lúc những bác sĩ beta khác đang trò chuyện bày tỏ sự tiếc nuối, cậu lại cười mà không nói gì.
Bây giờ thì tự mình rơi vào bẫy.
Mạch Côn thấy Mang Bách Thắng cứ rề rà không đi cố ý kéo dài thời gian, bèn nhìn chằm chằm người quân y này sau đó phát hiện ánh mắt cậu như vô tình mà cố ý liếc về phía Cố Tranh, lọ thuốc sát trùng nằm ngay tầm mắt nhưng lại bị lấy trở ra sau khi đã nằm trọn vẹn trong hòm thuốc.
Mạch Côn liền hiểu ngay tâm tư của vị quân y này.
"Bác sĩ Mang, sao còn chưa đi nữa?"
Mạch Côn thản nhiên nói.
Mang Bách Thắng có chút xấu hổ, Cố Tranh cau mày nhìn beta quân y đang cuống quít thu dọn, không lên tiếng.
Quân bộ 701 nhiều người như thế, nếu chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải nhắc nhở thì không biết phải nhắc đến khi nào mới xong.
Mang Bách Thắng bị điểm danh, cảm nhận được ánh mắt alpha đang dừng trên người mình liền rối rít dọn hết tất cả thuốc men vào hộp, chỉ chừa lại một cái lọ thuốc không có nhãn mác gì.
Mạch Côn nhìn quân y, thấy cậu bỏ quên đồ nhưng cố ý không lên tiếng, tiếp tục ung dung cười đùa với Cố Tranh.
Cố Tranh và Mạch Côn khi không nhắc đến chuyện trong quân đội thì sẽ nói chuyện như hai người bạn bình thường như lúc hai người còn học ở trường quân đội.
Từ lúc còn học ở trường quân đội, Cố Tranh đã khá trầm và cứng nhắc trong xã giao, chỉ có một vài người bạn thân mới biết hắn vốn cũng chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi. Mỗi lần huấn luyện viên đưa bọn họ ra ngoài tập luyện, Cố Tranh luôn là người có biểu hiện tốt nhất, dũng mãnh nhất, mà đó cũng chỉ là cái mặt nạ mang vẻ bình tĩnh của hắn, đè lên đó là gánh nặng gia tộc không buông bỏ được. Đợi đến khi đêm xuống, phố lên đèn, Cố Tranh lại trở về là một thiếu niên cùng anh em bạn bè ngao du khắp ngõ ngách, uống rượu no say ở quán nhậu ven đường.
"Bác sĩ nhỏ hồi nãy hình như để ý chú đấy."
Cố Tranh cầm chai rượu Mạch Côn vừa để lên bàn, vừa chăm chú xem xuất xứ và năm hái nho vừa trả lời, "Chú đừng có bậy bạ."
"Tôi nói thật." Mạch Côn nói đến phấn khích, lúc xê dịch vị trí không cẩn thận đụng tới vết thương liền hít một cái thật sâu, "Lúc mới đến em ấy chả thèm để ý gì đến tôi cả, gặp chú xong thì đôi mắt thiếu điều dính lên người chú luôn."
"Đừng có đùa kiểu vậy, tôi có vợ con rồi."
Mạch Côn không quan tâm, "Tôi không đùa đâu. Nhưng mà hồi xưa nếu không ở trường quân đội thì chắc chú cũng nổi như hotboy rồi ấy chứ."
Cố Tranh không thèm đôi co với Mạch Côn, mạnh tay đặt chai rượu vang lên bàn, muốn mở miệng chửi nhưng lại nhịn xuống.
"Chà, không ngờ một người như Cố thiếu tướng, chẳng những bị một omega nhỏ xíu câu mất mà bây giờ còn không thể chửi tục luôn rồi?"
"Ê? Chú đừng đi mà!"
"Tụi mình tán gẫu tiếp đi."
Thấy đối phương một đi không ngoảnh đầu lại, Mạch Côn cảm thấy rất buồn cười.
Người anh em này của y đã từng là một người sống không sợ chết, gặp chuyện nguy hiểm cũng không nghe bất cứ lời khuyên nào mà đâm đầu về trước, nếu không phải phước lớn mạng lớn thì chắc không sống được đến nay.
Bây giờ thì tốt rồi, có vợ có con xong liền biết tiếc mạng.
Lúc Cố Tranh về đến nhà, Lâm Nhuận An đang nằm trên sô pha ngủ.
Hắn cởi áo khoác và mũ xuống xong mới cẩn thận đi đến bên sô pha, lẳng lặng nhìn omega của mình.
Đèn treo trong phòng khách sáng ngời làm gương mặt của omega càng thêm trắng nõn tinh khiết, trên bàn trà còn để một ly sữa chưa uống xong, môi của omega còn đọng lại vết sữa mờ mờ, lông mi cậu hơi run rẩy như đang mơ thấy cái gì đó. Giấc ngủ của omega không được trôi chảy lắm, tóc mái hơi dài xõa lung tung trên trán, gương mặt này dù không đụng tới một chút son phấn cũng đủ làm hắn thấy chao đảo.
Điều hòa đang mở, omega nhỏ khoác cái thảm lông, chiếc bụng cũng vừa vặn được che lại.
Lòng Cố Tranh mềm nhũn, tựa như có một cơn gió xuân nhẹ phất qua làm nổi lên từng đợt sóng khuấy động tâm can hắn, trêu ghẹo hắn.
Đang lúc alpha chuẩn bị bế Lâm Nhuận An về giường thì cậu mở mắt ra.
"Anh về rồi ạ."
Omega thì thào trong cơn buồn ngủ.
"Ừ."
"Quân đội rất bận hả anh, sao hôm nay về trễ vậy?"
"Tay phó của anh, Mạch Côn, người mà anh đã kể với em đó, cậu ấy bị thương nhẹ nên anh đến thăm."
Lâm Nhuận An cũng có ấn tượng với Mạch Côn, trước khi kết hôn cậu với Cố Tranh đã từng cãi nhau một lần đến suýt chia tay, lúc cậu gọi đến thì người này nghe điện thoại làm cậu hiểu lầm Cố Tranh có người khác.
Không nhắc thì thôi, mà nhắc đến là thấy xấu hổ.
Đến khi alpha đặt Lâm Nhuận An lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, bỗng dưng cậu lại thấy tỉnh táo hẳn.
Cố Tranh đang đứng trước tủ quần áo cởi quân phục, hình như bị vướng phải cái gì, loay hoay mãi mà chưa cởi xong.
Lâm Nhuận An đang nhớ tới chuyện về nhà hồi sáng, thấy các anh alpha và chị beta chơi bài tây rất vui nên cậu đòi chơi cùng. Kết quả anh chị đều nói cậu đang có thai, không được dạy hư bạn nhỏ nên không đồng ý. Omega giận dỗi không có chỗ xả nên tự mình đi mua một bộ bài ở cửa hàng tiện lợi, vốn dĩ muốn chờ Cố Tranh về để chơi chung, ai ngờ hắn về muộn như vậy.
Thoáng thấy alpha như đang bị mắc kẹt cái gì, Lâm Nhuận An liền xuống giường hỗ trợ.
Cậu tinh tế tháo gỡ cái cúc áo bị quấn của alpha ra, sắc mặt dịu dàng, Cố Tranh cúi đầu nhìn mà trong lòng vui khó tả.
"Vợ anh càng ngày càng hiền thục."
Omega giúp Cố Tranh cởi quân phục, sau đó lấy quần áo đã được giặt sạch tinh tươm còn thơm mùi nắng ra đưa cho đối phương mặc vào.
"Vậy Cố tiên sinh có thể đáp ứng một yêu cầu của em không?"
"Hửm?"
Cố Tranh lột áo ngoài ra, cơ bắp rắn chắc dần dần xuất hiện, Lâm Nhuận An quen rồi nên không thấy ngượng nữa, ngược lại còn chủ động ôm lấy alpha.
Cố Tranh chôn mũi trong mái tóc mềm của omega hít một hơi thật dài, hương thơm từ kẽ tóc như thổi bay hết mệt nhọc cả ngày của hắn, làm hắn như đang đắm mình trong rạng mây mềm.
Lâm Nhuận An nịnh nọt vùi đầu vào lồng ngực alpha, "Lát nữa anh chơi bài tây với em một chút được không?"
Suýt chút nữa Cố Tranh đã cười ra tiếng, omega nhỏ của hắn sao có thể đáng yêu đến mức này, chỉ là chơi bài mà thôi mà cách nói chuyện cũng ngoan ngoãn mềm mại như thế.
"Được, chờ anh đi tắm đã."
"Vâng!" Lâm Nhuận An thấy hắn đồng ý liền vui vẻ ra mặt, định nhảy nhót ăn mừng thì được người nọ bảo vệ.
"Cẩn thận một chút."
"Em xả nước rồi, chắc còn ấm đó, anh muốn ăn gì không, em đi hâm đồ ăn cho anh nha?"
Cố Tranh khó lòng từ chối, đành phải buồn cười gật đầu.
"Cố tiên sinh chờ em nha."