Sức nóng của mùa hè như một cơn bão cát quét qua thành phố, đến những ngõ ngách khuất ở phía trong cũng tràn ngập sự nóng bức khó chịu. Các cụ già ngồi quây quần dưới tán cây trong công viên, vừa phe phẩy cây quạt vừa nói chuyện phiếm. Lớp trẻ ai nấy đều mặc quần ngắn áo mỏng, trong lúc vội vàng băng qua đường cũng không quên than thở rằng trời sao mà nóng thế.
Một câu chuyện liên quan đến mùa hè cũng bắt đầu từ đây.
Vào lúc hơn chín giờ sáng mỗi ngày, ánh nắng sẽ bắt đầu làm rát da, trái đất như bị mặt trời nướng cháy, qua giờ trưa lại càng bức bối hơn.
Lâm Nhuận An vừa mới phát hiện có thai, vì lần trước bị ngất nên bác sĩ có kiểm tra thêm, bảo tin tức tố của cậu có hơi hỗn loạn nhưng người mang thai không thể ăn uống lung tung, chỉ có thể từ từ điều dưỡng lại thân thể.
Thế nên dù cho ngày hè có oi bức đến đâu cậu cũng không thể tùy ý hóng mát như trước nữa.
Nói thì nói như vậy, mặc cho Dư Gia Cầm và mẹ ruột dặn đi dặn lại ra sao, Lâm Nhuận An cứ như không nhớ được lâu, trước mặt trưởng bối thì giả vờ ngoan ngoãn nghe lời nói gì cũng nghe, cũng có lẽ là do em bé còn nhỏ tháng nên bụng của cậu vẫn phẳng lì không khác gì lúc trước. Đợi người lớn về rồi, cậu muốn ăn gì thì tự làm nấy, thậm chí bởi vì muốn mát mẻ nên bỏ dép đi tới đi lui trên gạch men.
Dường như thân nhiệt của bé con cũng cộng thêm vào cơ thể cậu, rõ ràng đã sang tháng bảy rồi mà Lâm Nhuận An vẫn thấy oi bức kinh khủng, hoạt động một chút cũng bị ra mồ hôi, chỉ có mở điều hòa lên mới đỡ được một chút.
Lúc Cố Tranh đi làm về, trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, gạch men sáng bóng không một vết bẩn. Hắn bỏ túi và áo khoác xuống, muốn xem xem omega nhỏ đang làm gì thì nghe được tiếng vặn lò nướng truyền từ trong bếp.
Nghĩ thôi cũng biết omega đang làm gì.
Cố Tranh nhẹ nhàng đi vào nhà bếp, quả nhiên thấy Lâm Nhuận An đang lui cui nướng thức ăn, vài lọn tóc bị mồ hôi làm ướt dính bết vào trán.
Lâm Nhuận An đang tập trung nướng bánh, làm gì có tâm tư để ý Cố Tranh vừa mới tan làm.
Cậu bâng quơ liếc ra ngoài một cái mới nhìn thấy alpha đang đứng ôm cánh tay.
Người nọ rõ ràng có chút không vui, sắc mặt trầm trọng nhìn cậu, mày rậm nhíu chặt lại.
Cố Tranh bẩm sinh có tướng mạo không quá hiền lành, hơn nữa do đặc thù nghề nghiệp nên cứ trông như ông cụ non, lúc nào cũng làm ra vẻ một lão cán bộ. Lúc hắn mặc quân phục sẽ mang khí thế của một người lính sẵn sàng nghênh đón quân địch, khi nói chuyện sẽ làm người khác thấy bị áp lực. Đây cũng là lí do vì sao Lâm Nhuận An đã từng rất thận trọng trong lần đầu tiên gặp hắn.
Rõ ràng Lâm Nhuận An chẳng làm sai chuyện gì nhưng vẫn cảm thấy hoang mang, cậu hơi mím môi, tự giác lấy dép lê ngay cửa mang vào, bày vẻ nịnh nọt hắn.
Từ xưa đến nay, chỉ cần cậu làm như thế nhất định Cố Tranh sẽ đầu hàng, nếu không có hiệu quả thì nặn thêm vài giọt nước mắt, dùng sức mạnh của giọng nói và thân thể để thoát tội, mà Cố Tranh thì luôn thích cậu dùng chiêu này nhất.
Cho dù hắn biết omega chỉ giả vờ yếu thế xin tha mà thôi nhưng cũng sẽ không so đo với cậu nữa.
Bây giờ trong bụng cậu còn có thêm một bé con, so với trước kia hiệu quả chắc gấp đôi luôn.
Dưới đôi mắt đang khắt khe nhìn mình, Lâm Nhuận An mang dép lê vào xong, dáng vẻ ân cần chu đáo nhận lấy áo khoác từ tay Cố Tranh, cố ý dịu dàng nói, "Cố tiên sinh tan làm rồi ạ."
"An An, sao lại không mang dép vậy."
Lâm Nhuận An đánh trống lảng đổi đề tài, "Em làm món anh thích ăn nhất rồi đó, còn làm thêm bánh quy ít ngọt nữa!"
Cố Tranh lặng thinh, đôi mắt hắn lăm lăm nhìn vào Lâm Nhuận An, cậu bị hắn nhìn đến nổi da gà khắp lưng, cuối cùng cậu cũng biết được thế nào là đau khổ khi làm cấp dưới của một người ngay thẳng và liêm chính như Cố Tranh.
"Sao anh... Cứ nhìn em hoài thế."
Lâm Nhuận An mất tự nhiên mà nhìn sang nơi khác, không dám nhìn thẳng vào hắn, đối phương lại có chút bất đắc dĩ.
"An An, bây giờ không phải chỉ có mỗi mình em nữa, đừng tham lạnh như vậy được không?"
"..."
"Em mở máy lạnh, còn để chân trần đi trên gạch men, nếu hơi lạnh bám vào người làm em bị cảm thì phải làm sao đây."
"..."
Ngoài miệng Cố Tranh đang trách móc nặng nề nhưng không giống như lúc giáo huấn tân binh, sắc mặt hắn ôn hòa, dường như không phải đang răn dạy đối phương mà chỉ là đang dặn dò, cho dù là như vậy thì Lâm Nhuận An cũng đã bắt đầu đỏ mắt.
Cố Tranh nhìn omega của mình, người thì đang mang thai, trong tay còn cầm áo khoác của hắn, ngón tay cậu sờ soạng lung tung miếng vải áo, đứng yên đợi hắn tùy ý trách phạt. Omega như vậy hắn còn nỡ rầy la cậu sao?
Omega nhỏ giống như không ngăn được nước mắt nữa, để chúng tuôn như suối, một khi đã chảy ra thì vô phương dừng lại.
Một tay Cố Tranh nâng đầu gối, tay khác đỡ lưng bế omega lên, nhẹ nhàng đặt cậu lên sô pha, còn hắn quỳ gối xuống sàn nhà rồi khom người xuống.
"Em đừng khóc, đã nói bao nhiêu lần rồi, mình có chuyện gì thì từ từ nói, tuyệt đối không khóc."
Nhưng Lâm Nhuận An hoàn toàn không muốn để ý đến Cố Tranh nữa, cứ lặng lẽ nức nở.
Một alpha mình đồng da sắt như Cố Tranh, thấy omega của mình vừa ôm bụng vừa khóc sụt sịt, tim như muốn tan thành nước.
"Anh sợ nhất là omega khóc đấy, nhất là khi em còn đang mang thai nữa."
Hoa sơn chi trong tiểu khu nở rộ gần hết, bây giờ đã sắp phai tàn, chỉ còn dư lại một khóm đang nhàn nhạt tỏa mùi thơm lan khắp các căn hộ.
Cố Tranh không biết nên dỗ dành cậu như thế nào, chỉ có thể nhìn cậu khóc rồi chính mình lại dùng tay kính cẩn lau đi từng chút.
Lâm Nhuận An khóc đến lả người xong, bĩu môi ngồi đó trông rất tủi thân.
Cố Tranh thấy cậu đã ngừng, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở phào, "Em biết anh sợ em khóc nhất mà."
Lâm Nhuận An vẫn không thèm quan tâm hắn, bất đắc dĩ do người nọ quá mạnh nên mới bị giam trong lồng ngực alpha, sô pha nhỏ hẹp không có đường lui.
Sau khi biết Lâm Nhuận An có thai, ngày nào đi làm về Cố Tranh cũng bế cậu lên ước lượng một chút, rồi lại đặt cậu lên sô pha, bàn tay dày cộm vết chai nhẹ nhàng vuốt ve bụng omega. Hắn biết sinh mệnh bé nhỏ ở đấy sẽ không phản ứng lại nhưng vẫn rất chăm chú thăm hỏi con, tiếp theo là thành kính tặng cho con một nụ hôn.
Hắn xưa nay không tin thần tin quỷ, sau khi có vợ con suy nghĩ cũng dần dần thôi không cứng nhắc nữa.
Thời gian cuối cùng cũng sẽ mài mòn giáp sắt và gai nhọn của mỗi người, để họ có thể hòa nhập với hết thảy trần tục của cuộc đời.
Đương lúc Cố Tranh muốn đưa tay đặt lên bụng omega thì bị cậu đánh một cái.
Lâm Nhuận An nhìn bộ dạng của hắn xong thấy giận ghê gớm, vậy cũng xem là xin lỗi được à?
Cậu bất mãn trừng mắt với alpha, con ngươi đen tuyền trong suốt như ôm lấy hết thảy những điều tốt đẹp nhất thế gian.
Cố Tranh xao xuyến, hắn vốn không có ý trách móc gì đâu, chỉ đành cười khẽ.
Lúc trước hắn còn tưởng omega đột nhiên thay đổi, gác lại những ngây thơ hồn nhiên thuở mới chớm hẹn hò để trở nên điềm đạm hơn, không ngờ khi có thai lại mọc ra thêm cái tính bướng bỉnh.
Lâm Nhuận An thấy hắn cười lại càng buồn bực, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía hắn.
Cố Tranh bị làm lơ nhưng vẫn cố nói mấy câu xin xỏ omega của mình.
Đây là vợ hắn, trong bụng vợ hắn còn có con hắn, sau tất cả, những cái cúi đầu khom lưng này nào có là gì.
Thế nên hắn xoay người omega lại đối mặt với mình, bàn tay to lớn sưởi ấm cho chiếc bụng nhỏ, dịu giọng nói, "Mẹ con giận ba rồi, làm sao bây giờ."
Lông mi Lâm Nhuận An còn đọng lại mấy giọt nước mắt chưa khô, khóe mắt ươn ướt, nghe hắn nói xong không khỏi thốt lên, "Anh đừng có làm như là em phạm lỗi, rõ ràng anh mới là người sai!"
Ngón tay omega chỉ vào alpha lên án, một giây sau đó người nọ liền túm lấy ngón tay kia rồi cắn một cái.
"Anh làm gì đấy!"
"Anh sai rồi, anh thừa nhận, anh sai."
"Anh sai chỗ nào?"
"Sai ở chỗ làm phật lòng vợ anh, làm vợ anh buồn."
Lâm Nhuận An vừa nghe đã biết đối phương chỉ nói cho có lệ.
"Làm gì có! Anh nói cứ như em độc tài lắm vậy."
Thấy ánh mắt Cố Tranh nhìn mình quá tội nghiệp, cậu không nỡ giận hắn nữa, bèn xuống nước nói chuyện.
"Ba mẹ anh, ba mẹ em đều nói em còn nhỏ chưa hiểu chuyện, bụng mang dạ chửa mà còn hay làm bừa. Nhưng mà em cảm thấy từ lúc có con trong người rất nóng nảy, có lẽ anh cảm thấy mở máy lạnh rồi đi chân trần là không tốt, nhưng anh không thể thông cảm cho em chút nào sao?"
"Ừ... Tại anh lo cho em." Thấy sắc mặt Lâm Nhuận An có chuyển biến tốt, Cố Tranh bèn nói thêm, "Sau này đừng mang con bỏ rơi anh nữa, nha?"
Thấy dáng vẻ Cố thiếu tướng quá nghiêm trọng, Lâm Nhuận An không cương với hắn nữa, bật cười một cái, đưa tay nhéo vành tai hắn, mềm mại thủ thỉ, "Anh ấu trĩ quá à, em chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ rơi anh."
Lần đầu tiên bị nói là ấu trĩ nhưng Cố Tranh không giận, "Con ở trong bụng em, nếu em giận anh thì là bỏ rơi anh còn gì?"
Hắn dùng đôi mắt ôn nhu như nước đối diện với bụng của omega, dưới bàn tay to lớn cảm nhận được sự tồn tại của đứa nhỏ.
"Đúng rồi, bây giờ bảo bảo đang ở trong bụng em, anh đừng có chọc em giận nữa. Lần sau Cố tiên sinh mà còn dám như vậy, em bảo cục cưng không gọi anh luôn."
Biết đối phương chỉ đang nói đùa, Cố Tranh vẫn hùa theo, "Được, không nhận anh. Nhưng bảo bảo cũng có một nửa công anh tạo ra mà."
"Cái gì?"
Người nọ đưa miệng sát vào bên tai omega, hơi thở alpha nhẹ nhàng bao lấy cậu, "Là anh mang hạt giống bỏ vào đấy."
- --
Hôm qua lướt douyin nghe được mấy đoạn kịch abo ngược xỉu, thụ là thỏ tai cụp:(( vì ít được yêu thương nên lúc được alpha tặng quà, dẫn đi chơi em cũng cộng cho hắn 20 30 điểm, vậy mà lúc hắn đuổi em đi, dẫn omega khác về nhà em chỉ trừ có 1 điểm thôi:(( không có can đảm đọc truyện luôn quí dị ơi:(( nghe đồn công tra ngang ngửa dàn 188 của TTT á:((