- Tui chỉ làm vậy với Xíu thôi mà...
Tớ nằm trên giường nhại lại điệu bộ của cậu hồi chiều. Nghe xong da gà da vịt nổi lên, tớ bĩu môi dè bỉu ôm gối ôm thật chặt.
Mấy lời cậu nói toàn xàm, làm như tớ là con nít lên ba dễ lừa í. Tớ sẽ không bao giờ xiêu lòng đâu, lỡ như cậu là tên "tra nam" thật thì người thiệt là tớ thôi.
Lý trí tớ vững chắc lắm, chắc chắn là vậy.
Ting... ting...
Tiếng tin nhắn vang lên, tớ mở cuộc hội thoại trên messenger ra. Có hai tin nhắn của Đình Lâm gửi tới.
[ Đệ tử, còn muốn học choảng nhau nữa không?]
[Anh mày có vài chiêu thức mới này, muốn học thì 5 giờ chiều mai hẹn nhau chỗ cũ.]
Tớ nghĩ nghĩ một hồi, dù gì tớ cũng chẳng muốn đánh ai nữa, lỡ như hạnh kiểm xuống yếu ở lại lớp thì ăn hành. Nhưng mà biết vài chiêu thức đỡ bị ăn hiếp phòng thân cũng được.
Tớ lưỡng lự một hồi cuối cùng cũng đồng ý.
Được dạy miễn phí ngu gì từ chối.
Sáng hôm nay tớ đến lớp sớm để hỏi bài với ôn bài vì kiểm tra 1 tiết hóa đầu tiên. Cảm giác nhẹ nhõm hẳn vì hôm qua Trí giúp tớ giảng giải nhiều lắm, mà tớ thì là kiểu người được chỉ dạy tận tình thì hiểu cực nhanh.
Đề phát ra, tớ không biết là do thầy dễ hay là do tớ lên trình nữa. Câu nào câu nấy tớ đều làm ngon ơ, có mấy câu nâng cao thì vắt óc chịu thua. Đối với tớ vậy là quá tuyệt rồi.
Kết thúc kiểm tra, thầy vừa thu đề tớ liền quay xuống hỏi trí.
- Trí, câu này làm vậy đúng không?.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Vì tớ với Trí mã đề khác nhau nên mấy câu tính toán cậu bấm bấm một hồi mới cười cười nói:
- Đúng hết rồi.
Trời ơi tớ mừng hết nấc luôn á, tim như muốn nhảy ra ngoài. Chưa bao giờ tớ có cảm giác Hóa dễ như vậy.
Tớ rối rít:
- Nhờ có Trí đấy, cảm ơn Trí nhiều nhiều luôn.
Trí híp mặt cười, nụ cười như người cha vui mừng khi con cái học giỏi vậy.
Giờ ra chơi con Dung con Mỹ than làm sai câu này làm sai câu kia, tớ thì vểnh cao mũi khoe khoang mình làm được hết. Chắc tụi nó giận lắm, nhưng tớ mặc kệ.
- Ê, tui giúp bà học điểm cao bà phải trả ơn tui chứ?!
Trí đứng ở đằng sau lưng tớ trách móc, tớ giật hết cả mình ngồi thụp xuống ghế cười gượng.
- C... Cái đó...
Con Mỹ chỉ tay vào mặt tớ:
- Á à, mày được Trí chỉ bài mà làm màu hả?
- Không phải! Là...
Tớ nhìn Trí, rồi lại nhìn mấy đứa bạn.
- Nhà tao với nhà Trí gần nhau mà, hôm qua tao sang nhà Trí hỏi bài.
Dung chống cằm, chế giễu:
- Được hot boy Minh Trí dạy cho luôn, ước gì cũng được như ai kia.
Tớ đỏ mặt, tuyên bố dõng dạc mà hoàn toàn quên mất sự cho phép của cậu.
- Hay là bọn mày cũng sang nhà Trí ôn bài đi?
Trí chăm chăm nhìn tớ, tớ biết ánh mắt cậu chứa đầy dao găm nhưng lời nói ra rồi hốt lại không có được, tới lúc nói xong mới biết mình bị hớ rồi.
- Đ... Được hả?
Mỹ phấn khích hỏi, tớ chỉ có thể bày ra ánh mắt cầu khẩn nhìn Trí.
- C... Có được không Trí?
Trí giãn cơ mắt, kéo nên nụ cười:
- Càng đông càng vui, có gì mà không được.
Cậu quay ra đằng sau lưng, với lấy điện thoại di động của tớ đặt dưới hộp bút. Tớ còn đang bất ngờ chưa kịp hiểu tình hình thì cậu đã ấn ấn bấm bấm gì đó xong rồi, cậu cười gian xảo trả điện thoại lại vị trí cũ.
- Tui dùng danh nghĩa bà mời thêm mấy người nữa, có được không?
Cậu làm xong rồi mới hỏi tớ còn gì, mà tớ chẳng dám nói, bởi nãy tớ cũng không hỏi ý cậu mà quyết định.
Cũng biết trả thù ghê gớm, cái tên xấu xa.
- Ừm...
Buổi học vừa kết thúc, tớ đang sắp xếp sách vở vào cặp thì giọng nói của Trí vang lên. Cậu nói lớn ơi là lớn khiến ai cũng phải nhìn qua.
- Chiều qua nhà tui học đấy nhá!
Tiếng xì xào ồ ạt vang lên, có người ghen tị, còn có người hỏi tớ có thể đến học cùng không. Tớ chừa rồi không dám mời bậy bạ nên ậm ờ chạy ù ra khỏi lớp ngay.
Hay lắm Trí, cậu biết cách chơi lại tớ rồi.
- Trí!
Giữa dòng người đông đúc có vội vã, có chậm rãi, có nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Tớ nhìn thấy cậu còn cậu thì nghe thấy tớ, bọn tớ tựa như không cần nói cũng đã hiểu đối phương nghĩ gì. Cậu quay mặt lại nhìn, nở một nụ cười chào đón.
Bộp!
- Ái ui đau!
Tớ đập mạnh vào vai cậu, kệ cậu than đau tớ chạy luôn. Tớ ghét cậu quá ngứa ngáy không trả thù không được, ít nhất phải đánh một cái.
Hai giờ, Mỹ nhắn tin hỏi tớ sắp đi chưa. Tớ nhắn lại bảo cậu qua nhà tớ đi, tí nữa tụi mình đi cùng.
Ring... Ring...
- Ê! Tư ới!
- Ơi!
Tớ ló đầu ra nhìn cổng, Dung kéo chuông xe đạp gọi tớ í ới. Tớ nhét vội mấy quyền sách vào giỏ rồi gọi Mỹ đang lục tủ lạnh trong nhà.
- Đi đi, Mỹ.
- Biết rồi!
Tớ, Mỹ và Dung cắp sách qua nhà "thầy Trí".
Đây là lần thứ ba tớ đến nhà cậu, vẫn rộng rãi và đẹp như vậy. Trong nhà có sẵn hai ba chiếc xe đạp để sẵn ở đó cùng tiếng nói của Huy với Lân.
- Hêy! Vào đê!
- Gần mà lề mề quá nha!
Tổng cộng buổi học nhóm này có chín người. Chủ nhà, ba người bọn tớ, Huy với Lân, Lan với Hiệp. Thêm một em nhỏ hơn tụi tớ một tuổi do Huy gọi tới, nhìn cái nhan sắc này chính là em hot girl Phương 8A.
Tuy tớ không biết vì sao Huy có đủ khả năng quen biết được em Phương, tớ nể cậu thật đấy.
- Em chào các anh chị ạ!
Phương lễ phép cúi đầu, giọng ẻm ngọt như mía đường luôn. Gu ăn mặc cũng đẹp nữa, da trắng ơi là trắng, mặt nhỏ xíu mà xinh, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa có nét hoạt bát. Điều đặc biệt là ẻm thấp xíu xíu à, thấp hơn cả Mỹ cơ.
Nhìn như học sinh tiểu học í.
Bọn tớ ngồi bàn tròn, bàn này rộng lắm nên chứa được cả chín người. Tớ ngồi cạnh em hot girl, tớ hồi hộp gần chết. Có cảm giác mình xấu hơn bình thường ấy, tự ti lắm.
Được cái Phương không khó gần như tớ nghĩ, em ấy cười với tớ và lễ phép quá trời.
Trí bảo bọn tớ ngồi rồi chạy vào trong phòng lấy tài liệu, lúc đi ra thì chỉ còn chỗ trống bên phải Phương. Trí nhíu mày rồi bon chen vào giữa Lân Huy, làm người ngồi cạnh Phương là Huy.
Tớ thầm nghĩ cậu ấy ngu ghê, rõ vậy mà không hiểu ý nữa. Mọi người tạo điều kiện cho cậu đến thế rồi mà.
Trí ngồi xuống, cất giọng:
- Ủa, vậy Phương ôn gì? Tụi này không nhớ kiến thức năm ngoái đâu nên không giúp được.
Phương cười ngọt ngào:
- Dạ, em chỉ muốn có không khí học hành cho tập trung nên nhờ anh Huy dẫn đến đây, còn bài của em em sẽ tự ôn ạ.
Trí có vẻ chấp thuận lý do này, nên hối thúc bọn tớ ôn bài.
Bọn tớ ôn Toán, có nhiều bài tớ chẳng hiểu gì hết vò đầu bức óc. Muốn nhờ cậu lắm nhưng đông quá nên tớ ngại, cậu còn ngồi xa ơi là xa.
Hình như Trí thấy tớ nhìn cậu, cậu cười nửa miệng hệt như muốn nói đáng đời vậy í. Cái cảm giác hối hận này, Trí đúng là biết cách làm người ta thấy tội lỗi.
Huy bức bối than vãn:
- Ủa vậy là bọn mình học thật hả?
Lan cười khẩy:
- Chứ hỏng lẽ chơi.
Huy chép miệng, ném cây bút trong tay đi:
- Tao tưởng học nhóm là để chơi chứ, chán chết!
Huy lườm tớ, tỏ vẻ không vui:
- Mày rủ tao làm gì vậy Tư, tao vì em Phương nhờ muốn gặp anh Trí nên tao mới đi thôi.
Phương ngại ngùng kéo áo Huy nói nhỏ xíu:
- Anh Huy...
Tớ bấm bút, lật qua trang tài liệu sau:
- Tao không ép mày tới đâu Huy.
Huy ngẫm nghĩ một lát, chẳng biết cậu có thấm hay không mà cười nghệch ra.
- Phương, em nên kính cẩn với chị gái ngồi cạnh em đi, lớ ngớ bả đấm tòe mỏ đấy.
Phương với ánh mắt vạn câu hỏi vì sao, quay qua ngó tớ rồi quay lại hỏi Huy:
- Em thấy chị ấy hiền mà.
Huy có vẻ quên đức tính duyên dáng của mình thì phải, cậu vô tư như một đứa trẻ kể chuyện:
- Chị đại Châu của trường mà bả đấm cho đình chỉ hai tháng, không biết vẻ ngoài hiền lành có phải là thật không nữa đấy. Em cẩn thận chút vẫn hơn mà.
Tớ biết dù muốn hay không cái mác đấm nhau vẫn theo tớ suốt, cả đời sống hiền không ai hay, sống ác có một hôm mà thành phù thủy độc địa xấu xa. Vậy thì Huy à tao không để mày ngoác mồm thêm câu nào đâu.
Tớ dùng ánh mắt tràn đầy giận dữ và sát khí nhìn Huy, tay tớ bẻ răng rắc:
- Nếu Phương không ngại chị biểu diễn luôn, tẩn cho anh Huy kia một trận.
Huy có vẻ rén rồi:
- Tao xin lỗi mà, là tao nói nhiều quá.
Tớ thu lại bộ dạng đáng sợ kia, lườm nó một cái rồi tiếp tục làm bài tập. Mỹ đứng dậy, chạy một vòng qua bên Trí hỏi bài. Hỏi một lúc cậu chạy về cùng lời giải chi tiết dễ hiểu.
Giá như mình can đảm tí cũng qua cậu hỏi bài rồi, tiếc là tớ không dám.
Ài chếc tiệt, bài này giải sao ta?!
- Bài này dễ giải mà.
Tiếng Trí ngay bên tai, tớ hồi hộp không nhúc nhích được. Khẽ chầm chậm quay đầu qua bên phải, gương mặt của Trí gần ơi là gần hiện lên.
- Anh giúp em được không ạ?
- Một số kiến thức anh quên rồi, nhưng bài này đơn giản lắm.
À, hóa ra là chỉ bài cho Phương, làm tớ tưởng bở.
Không qua hỏi cậu còn muốn cậu qua tận chỗ chỉ cho mình hay gì, tớ đúng là quá ảo tường rồi...
Tớ chán chường viết linh ta linh tinh vào bài giải, tớ biết là nó sai nhưng tớ chẳng hiều gì hết.
- Bà làm sai rồi kìa!
Trí chỉ tay vào bài của tớ, la lên. Tớ ngượng gần chết, biết là sai rồi có cần nói lớn vậy không hả?
Trí giật cây bút trong tay của tớ, viết ra vài công thức.
- Bài này bà áp dụng sai công thức rồi, phải dùng cái này.
Tớ ngờ nghệch nhìn cái mớ hỗn độn cậu chỉ, nói:
- Nó là cái vẹo gì vậy?
Trí nhéo vào lưng tớ, vừa nói vừa giận:
- Là công thức! Công thức! Áp dụng làm bài!
- Đây, tui chỉ cho...
Bằng cách thần kì nào đó cuối cùng vẫn là được Trí chỉ bài, tớ có cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
Đúng là ảo ma.
Ting...
Tớ thò tay lấy điện thoại, bị Trí chặn tay lại bằng cây thước không biết cậu thó ở đâu
- Đang học hành đừng có bấm điện thoại.
Dù ức lắm nhưng tớ phải ngậm ngùi thu tay về, tiếp tục nghe cậu chỉ dạy.
Ting...
- Hay là...
- Không được!
Ting... Ting...
- ...
- Không được!
Ting... Ting... Ting... Ting... Ting... Ting... Ting... Ting... Ting... Ting... Ting... Ting... Ting... và vô vàn tiếng thông báo vang lên.
Nó kêu ồn quá Trí cũng chịu hết nổi rồi nên thả tớ lấy điện thoại.
Lại là Đình Lâm và 56 tin nhắn.
[Đệ tử, nay sư phụ học có 4 tiết thôi nên hẹn nhau 4h30 nhá!]
Kèm 55 dán nhãn hình mặt cười.
Cha nụi này cũng ít có rảnh mà. Trí nheo mắt nhìn vào màn hình điện thoại tớ dù biết như vậy là vô duyên lắm. Tớ tắt điện thoại, bảo cậu tiếp tục được rồi.
- Thằng Đình Lâm là ai mà hẹn bà?