Sắp tới thi học kì một, bọn tớ gấp rút ôn tập. Mấy ngày này kiểm tra 1 tiết và 15 phút tới liên tục, tiết nào cũng có. Bọn tớ bị xoay như chong chóng, xong môn nào là thở phào môn đó.
Do tinh thần của tớ không ổn định thường xuyên gặp giáo viên tư vấn, việc học sa sút hẳn.
Tớ buồn rầu ngồi trên bàn học trong phòng mình, thở dài thườn thượt.
Gâu... Gâu... Gâu...
- Mực! Sủa ít thôi!
Tớ nghe con Mực nhà tớ sủa ầm bực bội, vội quát nó với đứng dậy ra xem có gì mà nó sủa.
Gâu... Gâu...Gâu...
- Mực!
Tớ nhìn ra ngoài cổng, thấy bóng dáng thập thò lấp ló ngoài đó. Trông thấy tớ ra thì mừng rỡ vẫy tay gọi:
- Hú! Xíu ới!
- Trí hả?
Trí lúi húi dắt con xe đạp điện của mình vào trong, giỏ xe còn có một cái túi gì đó.
- Có gì không Trí?
Trí xách cái túi, cười tươi ơi là tươi vui vẻ nói:
- Tui sang học bài chung với Xíu.
Tớ nhớ là không có giao hẹn gì với cậu về việc này cả, cẩn thận hỏi lại:
- Tớ... có rủ cậu hả?
Trí lắc đầu nguầy nguậy:
- Hông, tui tự ý qua thôi. Tui muốn học với Xíu mà!
Nói xong cậu ấy kéo tớ vào trong nhà, trông cậu tự nhiên đến nỗi tớ đang hoài nghi tớ có phải chủ nhà hay không...
Trí ngồi xuống bàn ở phòng khách, tớ thì vào phòng mình lôi sách vở ra. Vì cái bàn khá thấp nên bọn tớ ngồi xuống đất luôn, không ngờ giờ thì bàn cao ngang ngực tớ rồi.
- Trí học gì trước?
- Mai có bài kiểm tra Hóa, tụi mình học hóa đi.
Tớ gật đầu, lúi húi lôi tài liệu môn hóa ra làm.
Trừ mấy câu đơn giản thì còn lại câu nào cũng không hiểu...
Tớ vo đầu, không muốn yếu thế trước Trí nên tớ cố gắng tập trung nhất có thể.
Trí phát ra tiếng cười nhỏ xíu, nhưng tớ nghe được nên mặt giận dữ quay phắt qua nhìn cậu:
- Cậu cười gì đấy?
Trí chỉ vào cái câu tớ đang thấy khó, nói:
- Số mol của H2SO4 bằng với số mol của H2, mà ở trên cậu tính số mol của H2 là 0.2 đúng không?
Tớ nghe cậu nói, cảm thấy bản thân đã khai thông một cơ quan trí tuệ nào đó.
Cậu nói tiếp:
- Thể tích của H2SO4 đề bài cho là bao nhiêu?
Tớ trả lời:
- 200ml.
- Đổi sang đơn vị tính được đi.
- O,2 lít?
Cậu gật đầu cười:
- Công thức tính nồng độ mol là gì?
- Là... CM=n/V.
Tớ tính tính toán toán, ra được đáp án là 1M. Hạnh phúc vãi nồi, không ngờ câu này lại dễ như vậy.
Tiếp theo sau Trí vừa giảng vừa giúp tớ giải, tớ thì ngoan ngoãn nghe hết không sót chữ nào. Cảm nhận như Trí là gia sư dạy học chứ không phải qua học cùng hay sao í.
Trí cũng siêng năng lắm, có bài hỏi đi hỏi lại mà cậu không cáu tí nào cả.
- Trí, cậu làm hết bài rồi à?
Cậu cười:
- Ừm, tui làm hết rồi.
- Vậy cậu còn qua học nhóm với tớ chi trong khi cậu học xong rồi?
Tớ thấy cậu nhọc công rảnh thời gian quá, mắng cậu mấy câu. Cậu chống cằm nghiêng mặt trông đẹp trai vãi:
- Tui muốn qua giúp Xíu ôn tập thôi, dạo này điểm của Xíu thấp thấy mồ.
Có hơi mất mặt nhưng sự thật là thế, tớ cũng hơi muốn cậu ấy bổ túc cho mình nữa tại điểm thấp tớ buồn lắm.
- Nếu Xíu không thích thì tui không dám qua nữa.
- Không có, Xíu...
Tớ ngại ngùng kéo tay áo cậu, cảm thấy xấu hổ quá trời:
- Cũng... cũng muốn học cùng Trí mà.
Trí phởn quá trời, vươn tay xoa đầu tớ một cái. Tớ phản xạ nắm lấy tay cậu siết chặt, còn đang tính bẻ thì lý trí đột nhiên hoạt động.
Cậu đau la oai oái, tay kia nắm nắm kéo kéo tay tớ.
- Xíu ơi, đau...
Tớ buông cậu ra liền, nhanh chóng cảm thấy tội trạng ngập đầu:
- Úi, xin lỗi Trí nha!
Tại mấy lần anh Lâm luyện đánh người với né đòn tớ dần quen, hồi nãy phản xạ vì tư thế giống muốn nắm đầu tớ vậy.
Trí xoa xoa cổ tay, bày ra bộ dạng như tớ làm cậu đau lắm lắm í. Mà chắc là đau thật, nhưng tớ thả ra ngay mà.
- Xíu làm tui đau, phải chịu trách nhiệm đấy!
Tớ chắp hai tay vào nhau, cười ngượng:
- Xin lũi Trí mờ, tớ không có cố ý đâu.
Trí kiêu kì thấy ghét, cậu hếch hếch cái đầu:
- Không bít, phải làm gì đền bù đi.
Tớ không biết cậu đang có ý định gì hết, đành hỏi:
- Trí muốn gì?
Trí cúi người thấp, mặt cậu đối diện mặt tớ gần lắm luôn. Tớ giật mình lùi người lại thì tay cậu chạm vào cổ tớ giữ lại:
- G... Gì... Trí làm gì vậy?
Trí cười tít mắt:
- Xíu nhìn tui đi.
Tớ vẫn nhìn cậu, nhưng vì gần quá nên tớ đảo mắt qua chỗ khác. Chẳng thể nào dám đối diện với gương mặt đó ở khoảng cách này, tim tớ đập thình thịch liên hồi.
- Xíu thấy tui là người như nào?
- Là... người tốt?
- Vậy sau này Xíu gặp người tốt hơn tui, Xíu có còn thấy tui là người tốt không?
- Họ là họ, cậu là cậu. Tớ không so sánh được.
Trí khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng như nắng ấm làm tớ muốn tan chảy. Cậu ngả đầu vào vai của tớ, tay vòng qua eo còn dụi dụi hệt con mèo nhỏ. May là ba má tớ đi vắng hết, còn em gái thì học chiều nhà có mình tớ à. Chứ không sẽ bị chọc quê suốt mất.
- Vậy thì Xíu đừng quên tui nha, tui chỉ muốn dị thui.
Hai tay của tớ luống cuống không biết nên đặt ở đâu mới phải, chỉ đành giữ nguyên chúng giữa không trung chẳng dám cử động.
- Thì tớ có quên Trí đâu, Trí đừng có lo.
- Tui tạm tin Xíu.
Tiếng trả lời của Trí yếu ớt vang lên, trông cậu không có ý định rời khỏi người của tớ thì phải. Tớ đành vỗ vỗ vào lưng của cậu, nài nỉ:
- Trí... gặp bạn gái nào cũng thân thiết như vậy à?
Chết mợ, rõ ràng muốn nói là cậu rời người tớ đi sao thành ra vậy rồi? Rõ ràng, thứ tớ để tâm nhất... không phải điều này mà.
Tay trí vuốt vuốt lưng của tớ, tớ thấy nhột với mắc cỡ gần chết.
- Xíu ghen hả?
Tớ giận dữ đáp lại:
- Tớ thấy Trí giống trapboy, ai cậu cũng ôm ấp gần gũi như vầy. Cậu thấy tớ giống mục tiêu chơi rồi bỏ của cậu hả?
Trí đang vuốt nhẹ đột nhiên nhéo tớ một cái rõ đau.
- Tui không phải trapboy, cũng không phải chơi đùa rồi bỏ đâu.
Tớ nhéo lại cậu, thấy cái tên này chỉ đang ngụy biện thôi. Hành động của cậu sắc mùi hường phấn và thành thục, chắc là đã luyện tập từ lâu. Dù là lời nói hay cách thể hiện, đều khiến đối phương gục ngã.
- Đừng có xạo, cậu thở thôi cũng đầy mùi trapboy! Cậu gặp bạn nữ là ôm ấp xoắn xuýt như vậy mà còn chối hả? Đồ tồi nhà cậu!
Trí vẫn không buông tớ ra dù tớ cố gắng đẩy cậu khỏi người mình, cái thằng cha này mang họ đỉa hay gì mà dính dữ vậy trời?
- Xíu đổ oan cho tui, tui chỉ làm vậy với Xíu thôi mà!