Cô có lòng tốt nhắc nhở, nhưng Cố Thừa Viễn vốn không nghe lọt, anh ta giơ tay định tát mạnh vào mặt Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển nhìn thẳng anh ta.
Ngay khi cánh tay anh ta sắp sửa tát trúng cô thì bị người khác ghìm lại. Hai người đồng loạt nhìn cánh tay đang giữ chặt cổ tay của Cố Thừa Viễn, sau đó di chuyển ánh mắt.
Mộ Diễn Chi lạnh mặt như sương, hất tay Cố Thừa Viễn ra sau, anh chắn trước mặt Bùi Thanh Thiển và hỏi: "Cậu đối xử với nhân viên nữ của công ty như vậy sao?"
Cố Thừa Viễn buồn bực nói: "Cô ta chính là người bảo bố khóa thẻ ngân hàng của tôi!"
"Có chuyện này, tôi chỉ nói một lần với anh thôi." Bùi Thanh Thiển vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt Cố Thừa Viễn.
Mộ Diễn Chi sợ Cố Thừa Viễn tiếp tục ra tay với Bùi Thanh Thiển, anh dang tay chắn trước mặt cô để đề phòng.
Bùi Thanh Thiển cũng hiểu Mộ Diễn Chi làm thế vì muốn tốt cho cô, cô mỉm cười với anh: "Tôi không sao."
"Vậy em cũng phải đứng cách xa cậu ta chút." Vậy thì cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể kịp thời bảo vệ cô.
Mộ Diễn Chi không muốn nhìn thấy Bùi Thanh Thiển phải chịu tổn thương nào ngay trước mặt mình.
"Anh ta sẽ không làm tôi bị thương." Bùi Thanh Thiển nói, sau đó nhìn sang Cố Thừa Viễn: "Hiện giờ có ít nhất bốn cổ đông trong tập đoàn Cố thị không khác gì hổ rình mồi với nhà họ Cố. Hơn nữa bố anh cũng dần dần không kham nổi nữa..."
Muốn nâng đỡ con trai để nó sóng vai chiến đấu với mình, ai ngờ con trai lại là một thằng ngu không để đâu cho hết!
Ông Cố loạn trong giặc ngoài, mệt mỏi không chịu được.
Hiện giờ ông ấy thật sự không còn cách nào nên mới để cô giúp đỡ Cố Thừa Viễn, hy vọng có thể mau chóng kích thích ý chí chiến đấu của anh ta, để cho anh ta biết đường quay đầu, làm việc đàng hoàng.
Đáng tiếc là tới nước này, Cố Thừa Viễn còn chưa biết rốt cuộc tình cảnh của bố mình khó khăn đến đâu.
"Cô nói bậy!" Cố Thừa Viễn hiểu rõ khả năng của bố hơn bất cứ ai.
"Người trong công ty đều biết chuyện này." Bùi Thanh Thiển gằn từng chữ: "Nếu anh không tin thì cứ tùy tiện tóm lấy một người, hỏi đối phương xem chuyện này có phải là sự thật hay không!"
Cố Thừa Viễn nhìn đăm đăm Bùi Thanh Thiển, mãi không rời mắt.
Bùi Thanh Thiển nhìn thẳng anh ta.
Thấy ánh mắt cô không dao động, Cố Thừa Viễn đột nhiên cảm thấy không nắm chắc.
Chẳng lẽ sự thật giống như những gì mà Bùi Thanh Thiển nói...
Tình hình của nhà họ Cố đã trở nên cực kỳ bất ổn sao?
Hình ảnh người bố hiện lên trong đầu, Cố Thừa Viễn lập tức ghìm lại suy nghĩ ngây thơ buồn cười kia. Từ trước đến nay thủ đoạn của bố anh ta cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là ở nhà hay ở công ty, ông ấy đều là người nói một không nói hai.
Nếu người khác thật sự muốn chèn ép và đẩy ông ấy xuống khỏi ghế trên, chắc chắn ông ấy đã sớm nghĩ cách đoạt lại quyền lợi của mình.
Vốn dĩ đâu cần đợi đến bây giờ.
Cố Thừa Viễn đi từng bước lại gần Bùi Thanh Thiển: "Cô bảo tôi hỏi, thế tôi phải đi hỏi à?"
Bùi Thanh Thiển cạn lời phản bác: "Anh không hỏi thì làm sao biết sự thật?"
"Hiện giờ tất cả người trong công ty đều đứng về phía cô." Cố Thừa Viễn nói chầm chậm: "Cho dù tôi hỏi họ cái gì, chắc chắn họ sẽ nói giúp cô thôi."
Bùi Thanh Thiển hít sâu: "Tôi lừa anh thì được gì chứ?"
"Chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?" Cố Thừa Viễn nhún vai: "Cô từng đồng ý với bố tôi rằng sẽ dẫn dắt tôi đi đúng đường..."
Đầu Bùi Thanh Thiển đầy dấu chấm hỏi.
Cố Thừa Viễn nói tiếp: "Nếu cô dùng số cổ phần công ty bị người ta cướp đi để làm cái cớ, khiến tôi sinh ra cảm giác căng thẳng gấp rút, vì thế mới hăng hái tiến về phía trước, làm việc đàng hoàng, đến lúc đó bố tôi sẽ cảm thấy cô có thể dẫn tôi đi đúng đường, chắc chắn là do năng lực làm việc của cô mạnh mẽ."
Suy đoán quá đáng thế này, thành công khiến bao nhiêu lời khuyên can của Bùi Thanh Thiển đều bị nuốt vào trong bụng.
Cô vốn cảm thấy anh ta đoán đến mức này đã đủ quá đáng rồi...
Nhưng câu nói kế tiếp của Cố Thừa Viễn mới thực sự khiến cô cảm nhận được thế nào là thất vọng tột cùng.