Bùi Thanh Thiển khép tập hồ sơ, điềm tĩnh trả lời: "Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
"Chưa hả?" Cố Thừa Viễn rút tập hồ sơ trong tay Bùi Thanh Thiển, đập mạnh vào mặt cô: "Vậy cô nói cho tôi nghe xem, rốt cuộc dự án này có vấn đề gì?"
Tập hồ sơ chưa kịp đập vào mặt thì Bùi Thanh Thiển đã giơ tay chặn lại, khuôn mặt cô không tỏ vẻ gì, cô hỏi: "Trước khi xúc tiến dự án này, anh có biết gì về nó chưa?"
"Đương nhiên là biết!" Cố Thừa Viễn còn đang nổi nóng: "Dự án này là do một người bạn giới thiệu cho tôi ngay từ buổi đầu thành lập phòng ban, lúc đấy tôi thấy nó không tệ nên nhận ngay!"
"Tôi không cần biết dự án này đến từ đâu." Bùi Thanh Thiển ngắt lời anh ta: "Tôi chỉ muốn biết sự hưởng ứng của mọi người đối với dự án này, thị trường thế nào, liệu có thực hiện được hay không, hay nên nói là trong quá trình thực hiện, liệu có gặp khó khăn về kỹ thuật nào không."
Cố Thừa Viễn bị hỏi đến đứng hình.
"Trước giờ anh chưa từng cân nhắc những mặt này à?" Bùi Thanh Thiển liếc nhìn anh ta, cô quay lại vị trí của mình, chuẩn bị làm việc tiếp.
"Đương nhiên có cân nhắc!" Cố Thừa Viễn mạnh miệng.
Bùi Thanh Thiển rút một phần báo cáo trong ngăn kéo ra, cô dựa lưng vào ghế: "Vừa khéo bây giờ tôi có thời gian, hay là anh nói cho tôi nghe đi, tại sao phải xúc tiến dự án đó trong giai đoạn này..."
Cô khoanh tay: "Nếu có lý do thỏa đáng, tôi sẽ đưa nó vào một trong những dự án phải thực hiện."
"Đầu tiên, dự án này có số lượng người hưởng ứng rộng rãi." Tuy ngày thường Cố Thừa Viễn không quan tâm những việc này, nhưng trong quá trình nghe người khác báo cáo, anh ta cũng biết một số từ ngữ: "Thị trường cũng rất lớn..."
Nói được nửa chừng, anh ta phát hiện ánh mắt của Bùi Thanh Thiển ngày càng lạnh lẽo.
Không hiểu tại sao, Cố Thừa Viễn cảm thấy chột dạ. Anh ta một mực chất vấn: "Sao hả, tôi nói không đúng à?"
"Tự anh xem kỹ lại đi." Bùi Thanh Thiển ném báo cáo đến trước mặt Cố Thừa Viễn.
Cố Thừa Viễn nhìn lướt qua, trên báo cáo đầy chữ cái và con số, anh ta xem mà hoa mắt.
Anh ta xoay người, định bụng về bàn làm việc rồi xem tiếp.
"Đứng lại." Bùi Thanh Thiển gọi anh ta.
Anh ta quay đầu: "Cô lại có chuyện gì nữa?"
"Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh lấy hồ sơ giấy tờ đập vào mặt của người khác." Bùi Thanh Thiển nhắc nhở.
Cố Thừa Viễn cười khẩy: "Cô dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi?"
"Dựa vào việc những ngày tháng yên lành hiện giờ của anh đều do tôi nắm lấy." Bùi Thanh Thiển thản nhiên nói.
"Cô đang đùa à?" Cố Thừa Viễn hỏi với vẻ khinh thường.
Cố Thừa Viễn chưa đợi được câu trả lời của Bùi Thanh Thiển thì chuông di động chợt vang lên. Anh ta tiện tay chuyển cuộc gọi, ông Cố lại nói với anh ta trong điện thoại rằng thẻ ngân hàng của anh ta bị khóa rồi...
Sau này ông ấy sẽ không cho con trai tiền tiêu vặt nữa, nếu anh ta muốn có tiền thì phải siêng năng làm việc!
Đợi đến khi nào anh ta hoàn thành dự án, ông ấy mới phát tiền lương cho anh ta, nhân tiện trả lại thẻ ngân hàng.
Nhưng Cố Thừa Viễn đã quen tiêu tiền như nước, bây giờ bố cắt sạch con đường tài chính của anh ta, tức là không muốn cho anh ta giải trí gì nữa!
Với lại tất cả chuyện này đều tại Bùi Thanh Thiển!
Anh ta giận không kìm nổi, đi đến trước mặt Bùi Thanh Thiển và nắm cổ áo cô: "Cô đã nói gì với bố tôi hả?"
"Chưa nói gì nhiều." Bùi Thanh Thiển mặt không đổi sắc, cạy ngón tay anh ta ra: "Chỉ nhắc nhở ông ấy thôi, nếu ông ấy cứ mãi dung túng anh như vậy thì cả đời anh cho đến lúc chết, có khả năng chỉ là một cậu ấm không làm nên tích sự gì."
Cố Thừa Viễn tức giận đến mức giơ tay định tát Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển kiêu ngạo ngước cằm, không hề có ý định tránh đi: "Anh Cố, anh tưởng địa vị của nhà họ Cố ở Tập đoàn Cố thị vẫn có nền tảng ổn định như trước, không ai dám lung lay à?"