"Bố tôi là người đàn ông đặt nặng tình cảm, hơn nữa cũng đặt nặng chuyện hứa hẹn." Cố Thừa Viễn ngạo nghễ nhìn Bùi Thanh Thiển, ánh mắt anh ta chỉ toàn sự hả hê như thể nhìn thấu cô: "Một khi ông ấy nhờ cô giúp mình hoàn thành chuyện nào đó, cô giúp ông ấy hoàn thành, chắc chắc ông ấy sẽ cảm thấy mình nợ ân tình của cô."
"Đến lúc đó, dù cô đưa ra lời đề nghị quá đáng đến mức nào, ông ấy đều sẽ đồng ý với cô mà chẳng hề do dự. Cô cố gắng thuyết phục tôi làm việc đàng hoàng, không phải vì cô để mắt chuyện ông ấy nói lời giữ lời, muốn lợi dụng ông ấy giúp mình làm chuyện nào đó sao?" Giọng nói của anh ta ngày càng lên cao, anh ta chất vấn: "Bùi Thanh Thiển, xin hỏi tôi nói có đúng không?"
Chỉ ra vấn đề của công ty, muốn anh ta trở mình vùng dậy, giúp đỡ bố chia sẻ áp lực trong công ty, thế mà lại bị suy đoán ác ý như thế...
Bùi Thanh Thiển che mắt thất vọng: "Điều kiện trước hết cho mấy lời này của anh là tôi có chuyện cần nhờ bố anh."
Cô ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Thừa Viễn: "Không biết anh Cố cảm thấy tôi có chuyện gì mà phải nhờ bố anh mới hoàn thành được nhỉ?"
Cô nói năng rất có khí thế, khiến Cố Thừa Viễn trở nên lờ mờ.
Thấy anh ta đứng hình rất lâu mà không đáp lại được, Bùi Thanh Thiển định nói gì đó. Cánh môi cô cử động, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Cô trở lại vị trí của mình, quyết định từ nay về sau yên phận làm việc...
Dựa vào chức vụ của mình ở đây để sáng tạo giá trị, báo đáp ông Cố.
Chứ không phải vọng tưởng khiến Cố Thừa Viễn làm việc đàng hoàng.
"Vợ à." Mộ Diễn Chi ngồi xuống trước mặt Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển lấy tập hồ sơ ra, đưa cho Mộ Diễn Chi: "Tôi nhớ lúc sáng chúng ta đang bàn về phương án này nhỉ?"
Mộ Diễn Chi nhận tập hồ sơ, len lén ngắm nhìn Bùi Thanh Thiển, nét mặt cô giống như không hề tức giận...
Vậy tức là không để bụng những lời nói của Cố Thừa Viễn nhỉ?
Tự dưng anh thở phào nhẹ nhõm: "Không sai."
"Vậy thì tiếp tục đi." Bùi Thanh Thiển mở tệp hồ sơ, giải quyết việc chung, trình bày những điểm mạnh điểm yếu của dự án này với Mộ Diễn Chi.
Ánh mắt Mộ Diễn Chi lướt qua hồ sơ giấy tờ, sau đó tập trung vào Bùi Thanh Thiển.
Người phụ nữ này có gương mặt ôn hòa, mặc đồ công sở, buộc tóc đuôi ngựa và vấn lên, gọn gàng sạch sẽ.
Khác với lúc ở nhà làm bà nội trợ hiền lành, bây giờ cô càng thêm độc lập, hơn nữa cũng thong dong và tự tin hơn...
Làm người ta... thật sự động lòng.
Cảm xúc khó hiểu trào dâng trong tim Mộ Diễn Chi, anh còn chưa kịp nhận ra rốt cuộc cảm xúc này là do đâu...
Bùi Thanh Thiển đã nhìn về phía anh rồi.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trái tim Mộ Diễn Chi đột nhiên đập thình thịch, rối loạn nhịp tim, anh nhìn sang nơi khác như một phản xạ tự nhiên.
Bùi Thanh Thiển nghi ngờ hỏi: "Tổng giám đốc Mộ?"
"Năm giờ rồi." Mộ Diễn Chi bối rối khép lại tập hồ sơ: "Đến giờ em tan làm, em mau về nhà đi."
"Hả?" Bùi Thanh Thiển nhìn hợp đồng trong tay rồi nhìn Mộ Diễn Chi, trong chốc lát, cô không hiểu rõ tình hình cho lắm.
Mộ Diễn Chi cần thời gian để sắp xếp lại tâm trạng vi diệu khó hiểu vừa rồi: "Không phải em không tăng ca sao? Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Dứt lời, anh bỏ hợp đồng xuống, xoay người đi ra ngoài.
Bùi Thanh Thiển càng nhìn anh lại càng khó hiểu...
"Vẫn nên để tôi đưa cô ta về đi." Cố Thừa Viễn lên tiếng ngăn cản.
Mộ Diễn Chi quay đầu: "Sao hả?"
"Không phải cậu nói là muốn cô ta giả vờ bắt cá hai tay với tôi sao?" Cố Thừa Viễn nhắc nhở.
Mộ Diễn Chi không suy nghĩ gì cả mà chỉ nhìn Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển lại không hề đáp lại cái nhìn đăm đăm của anh, cô lập tức đi đến bên cạnh Cố Thừa Viễn, ôm lấy cánh tay anh ta: "Đi thôi."