Bùi Thanh Thiển hít sâu một hơi: "Tôi thử xem sao."
Bàn làm việc của cô vừa mới được thêm vào trong phòng làm việc của Cố Thừa Viễn hôm nay, cô đi đến bên cạnh bàn làm việc của mình, mở máy tính ra, gõ bàn phím ‘lạch cạch’ một lúc rồi bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Cố Thừa Viễn lúc này mới ngẩng đầu lên từ trò chơi.
Nhìn Bùi Thanh Thiển mặc một bộ đồ công sở trắng đen đi ra ngoài, anh ta đắc ý nhếch khóe môi lên.
Chắc chắn cô định đi tìm bố anh ta mách lẻo.
Trong lòng anh ta hãnh diện tột cùng.
Nhìn đi, cho dù là thiên tài thì cũng cần người khác bố trí nhiệm vụ...
Nếu không, cô vẫn không thể hoàn thành gì hết.
Đang định đi ngăn Bùi Thanh Thiển lại, tránh để cô nói xấu anh ta trước mặt bố, thuận tiện giao nhiệm vụ cho cô, kết quả Bùi Thanh Thiển lại quay trở lại, nhìn thấy anh ta chuẩn bị ra ngoài, cô chỉ bất ngờ liếc nhìn anh ta một cái rồi nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Anh ta đứng ở cửa, nhìn về phía nhân viên của bộ phận phát triển trò chơi bên hành lang, từng người từng người mặt đỏ bừng, tràn đầy ý chí chiến đấu, rất kỳ lạ.
Rốt cuộc Bùi Thanh Thiển đã nói với bọn họ cái gì?
Tại sao những người đồng nghiệp mà ngày thường một chút nhiệt tình cũng không có, bây giờ lại cứ như là tràn đầy năng lượng?
Cố Thừa Viễn chậm rãi đi đến trước bàn làm việc của Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển nhận ra có người đang đứng trước mặt mình, ngẩng đầu nói rõ với anh ta: "Anh Cố, lúc nãy tôi mới ra ngoài nói với mọi người một tiếng, bảo mọi người chuẩn bị đẩy mạnh dự án cho tốt, chắc anh không có ý kiến đâu đúng không?"
Đây vốn dĩ là chuyện mà anh ta nên làm...
Bùi Thanh Thiển lại làm giúp anh ta rồi.
Cố Thừa Viễn nhất thời cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm, chống hai tay lên bàn của Bùi Thanh Thiển, khó chịu hỏi: "Cô nói xem?"
Anh ta tưởng nói như vậy thì Bùi Thanh Thiển có thể ý thức được bản thân đã vượt quá chức trách, đồng thời chủ động xin lỗi anh ta.
Không ngờ, Bùi Thanh Thiển lại mỉm cười và đáp lại: "Tôi nghĩ chắc chắn anh không có ý kiến gì."
"..." Cố Thừa Viễn đứng thẳng người, khoanh tay lại rồi quan sát Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển đang muốn tiếp tục nói chuyện thì có người gõ cửa phòng làm việc, sau khi để anh ta vào, đối phương ôm một chồng văn kiện, dè dặt đi về phía cô.
Thấy vậy, cô chủ động nhận lấy văn kiện trên tay đối phương và đặt trên bàn làm việc của mình.
Đối phương cười với cô rồi chạy đi, lao ra khỏi phòng làm việc, còn không quên giúp đóng cửa lại.
Văn kiện được đưa đến, đúng lúc Bùi Thanh Thiển có thể tiếp tục chủ đề nói chuyện lúc nãy, cô vỗ vào tệp văn kiện vừa được đưa đến: "Đây là dự án mà công ty chúng ta đang phụ trách."
Cố Thừa Viễn đầu óc mơ hồ: "Cô bảo cậu ta đem đống này qua đây làm gì?"
"Làm gì?" Bùi Thanh Thiển nâng cao giọng: "Anh Cố, anh là thật sự không hiểu rõ tình hình hay là đang giả ngốc vậy?"
Đây là lần đầu Cố Thừa Viễn nhìn thấy Bùi Thanh Thiển như vậy.
Ngày thường cô ở nhà, luôn tận tụy làm tốt vai một bà nội trợ của gia đình.
Dịu dàng, biết săn sóc, tốc độ nói chuyện rất chậm, giống như sẽ không bao giờ nổi nóng.
Mà bây giờ, cô thay một bộ đồ công sở, khí thế tăng thêm vài phần mạnh mẽ vang dội, đặc biệt là lúc răn dạy người khác, cái cảm giác tự tin, ung dung tỏa từ trong ra ngoài càng khiến người ta khâm phục từ tận đáy lòng.
Anh ta có chút chột dạ: "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi chính là, tôi bảo người đem những dự án mà công ty chúng ta đang đẩy mạnh qua, bọn họ lại đem tất cả dự án của bộ phận phụ trách từ lúc thành lập đến bây giờ tới đây." Nhìn dáng vẻ mơ hồ của anh ta, Bùi Thanh Thiển rất muốn mặc kệ rồi bỏ đi.
Thân là người phụ trách của bộ phận này, anh ta lại không biết, từ lúc bộ phận thành lập đến bây giờ vẫn chưa có một dự án nào được hoàn thành.
Bùi Thanh Thiển hít sâu một hơi, cô tự nói với mình, cầm tiền của người khác rồi thì phải nghiêm túc làm việc cho người ta.
Cô chầm chậm nhếch khóe môi lên, ngón tay đặt trên tệp văn kiện rồi trượt xuống dưới một cái: "Không biết anh Cố nhìn thấy nhiều tệp văn kiện như thế này thì có gì muốn nói không?"