Thảo luận trong hòa bình, đến cuối cùng gần như đã biến thành sự nhục mạ như cùng chung mối thù.
Hơn nữa đến cuối cùng càng mắng càng khó nghe.
Thậm chí còn bôi nhọ Bùi Thanh Thiển và bố Cố có quan hệ mập mờ.
Bùi Thanh Thiển đi đến nhìn một cái.
Ba người phụ nữ trong phòng giải khát vẫn không coi ai ra gì mà tiếp tục mắng chửi.
Cô khẽ cau mày, trực tiếp đi thẳng.
"Thanh Thiển, cháu đợi chú một chút." Bố Cố thấy cô thờ ơ, vội vàng bảo cô dừng lại.
Sau đó, ông đen mặt đi vào trong phòng giải khát.
Mấy nhân viên vừa nhìn thấy ông ấy đi tới, vội vàng im miệng: "Chủ tịch Cố."
"Lúc nãy là mấy cô nói tôi và Bùi Thanh Thiển là quan hệ đôi bên cùng có lợi?" Bố Cố chất vấn.
Bọn họ không ngờ mình âm thầm thảo luận về quan hệ của Bùi Thanh Thiển và chủ tịch Cố, lại bị chính chủ tịch Cố nghe thấy, nhất thời toát mồ hôi hột: "Chúng tôi..."
'Chúng tôi' một hồi lâu vẫn không nói ra được nguyên do của 'chúng tôi'.
Bố Cố trước giờ không phải là người hiền lành gì: "Đừng chúng tôi chúng ta gì nữa, nhanh chóng dọn đồ rồi đi đi!"
"Chủ tịch Cố!" Mấy người đó cuối cùng cũng hoảng sợ.
Bố Cố đen mặt: "Thực lực của các người cao quá, công ty chúng tôi không nuôi nổi!"
Hung dữ bỏ lại một câu, bố Cố dẫn Bùi Thanh Thiển đẩy cửa phòng làm việc của Cố Thừa Viễn ra, liếc mắt liền nhìn thấy Cố Thừa Viễn đang gác hai chân lên bàn làm việc, hai tay cầm điện thoại chơi game.
Ông chợt nổi giận, nhanh chóng bước lên trước: "Cố Thừa Viễn, đây chính là cái sẽ làm việc đàng hoàng mà con nói với bố à?"
Cố Thừa Viễn nghe thấy tiếng của bố, ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lập tức bấm nút tạm dừng, giấu điện thoại ra sau lưng, kính cẩn lễ phép đứng lên: “Bố, bố đến sao không báo trước một tiếng?”
“Báo trước với con một tiếng thì bố mãi mãi cũng không nhìn thấy được dáng vẻ cẩu thả của con khi ở trong phòng làm việc nhỉ?” Bố Cố tức giận nói.
Cố Thừa Viễn không dám lên tiếng nữa.
Bố Cố cũng biết đức hạnh của con trai mình như thế nào, ông hít sâu một hơi và quay đầu nói với Bùi Thanh Thiển: “Sau này cháu phụ trách giúp đỡ nó, nếu như nó có chỗ nào khiến cháu không hài lòng thì cháu cứ nói với chú để chú dạy dỗ nó!”
Bùi Thanh Thiển bình tĩnh trả lời: "Vâng."
"Bố, năng lực làm việc của cô ấy năm đó đúng là rất giỏi, nhưng đã năm năm trôi qua rồi!" Cố Thừa Viễn nghe thấy bố muốn để Bùi Thanh Thiển đến làm cộng sự với mình, khiến anh ta rất không thoải mái.
Anh ta không tin Bùi Thanh Thiển bây giờ vẫn còn lợi hại như vậy: "Cô ấy đã không làm việc lâu như vậy rồi…"
"Vậy cũng giỏi hơn con!" Bố Cố nổi giận: “Nếu Bùi Thanh Thiển đến giúp con mà con vẫn không chịu làm việc đàng hoàng, thì sau này bố coi như mình không có đứa con là con!”
Cố Thừa Viễn: "..."
Anh ta đang chuẩn bị phản bác.
Bố Cố nhìn về phía Bùi Thanh Thiển, đã thay thành một nụ cười ở trên mặt: "Cháu cũng nhìn thấy rồi, Thừa Viễn nhà chú có chút khá thất vọng.”
Bùi Thanh Thiển không được tự nhiên mà ho khan hai tiếng.
Cái này gọi là có chút khá thất vọng sao?
"Nhưng chú tin cháu có thể thay đổi nó!" Bố Cố nói tiếp: "Sau này, chú giao nó cho cháu đó."
"Cháu sẽ cố hết sức." Bùi Thanh Thiển lại không ôm hy vọng quá lớn đối với Cố Thừa Viễn, một người đàn ông đã hư hỏng từ trong xương tủy, bạn hy vọng vọng anh ta có thể trở nên tốt hơn ư? Cả đời này cũng không thể nào được.
Có điều ở trước mặt bố Cố, những lời này cô hoàn toàn không thể nói ra.
Bố Cố vui mừng rời đi.
Trong phòng làm việc.
Cố Thừa Viễn nhìn Bùi Thanh Thiển với vẻ mặt cảnh giác, mặc dù đã tìm hiểu ở trên mạng rằng Bùi Thanh Thiển nghịch thiên đến đâu, nhưng trên thực tế, anh ta vẫn luôn cho rằng là trên mạng đã phóng đại lên rồi…
Bùi Thanh Thiển chầm chậm đi đến trước mặt Cố Thừa Viễn: "Có thể cho tôi xem một chút về dự án mà gần đây công ty phụ trách phát triển không?”
Cố Thừa Viễn phụ trách phát triển bộ phận trò chơi, bố của anh ta cũng rất xem trọng bộ phận này, cho nên đã giao bộ phận này cho anh ta.
Vốn dĩ cứ tưởng Cố Thừa Viễn có thể phát triển ra một trò chơi không tệ, có thể làm lần đầu đã thành công, xây dựng danh tiếng cho riêng mình…
Nhưng từ lúc Cố Thừa Viễn phụ trách ngành trò chơi cho đến bây giờ, một trò chơi cũng chưa được xây dựng nên.
“Tự tìm, tự xem.” Cố Thừa Viễn quyết định muốn diễn kịch với Bùi Thanh Thiển, nhưng anh ta không muốn trong hai mươi bốn giờ đồng hồ đều dính dáng gì với Bùi Thanh Thiển: “Thực lực của cô không phải rất mạnh sao? Tôi tin rằng, cho dù tôi không nói gì với cô thì cô cũng có thể xử lý công việc của mình thật tốt, không phải sao?”
Đây rõ ràng là đang gây khó dễ.