Cố Thừa Viễn tập trung cái nhìn vào Bùi Thanh Thiển. Anh ta nhìn xuống dưới, thấy ngón tay cô cầm tập hồ sơ mà cạn lời.
"Nếu anh không có gì muốn nói thì hãy nghe tôi nói." Bùi Thanh Thiển đã quyết định tuân theo sự sắp xếp của ông Cố, giúp Cố Thừa Viễn làm việc, không nghĩ đến chuyện phí hoài cuộc sống nữa.
Cô nghiêm túc cảnh cáo: "Anh là cậu Cả nhà họ Cố, cho dù anh chẳng làm gì hết, ngày nào cũng ngồi trong công ty mà phí hoài cuộc đời, thậm chí có thể sống ung dung thoải mái, nhưng mà!"
Cô dừng lại giây lát, đi đến cửa văn phòng, mở toang nó ra, chỉ vào các nhân viên ngồi đối diện văn phòng mà gằn từng chữ: "Bọn họ không giống như anh! Họ đến đây để làm việc, mục tiêu là đạt được thành tích, ăn phần trăm hoa hồng được trích, để bản thân và người nhà mình sống những ngày tháng an nhàn!"
Cố Thừa Viễn bị răn dạy trước mặt nhiều người, anh ta cực kỳ khó xử: "Tôi phát tiền lương cho họ, chẳng lẽ chưa đủ để họ duy trì cuộc sống sao?"
"Chắc chắn đủ để họ duy trì cuộc sống." Bùi Thanh Thiển nhìn Cố Thừa Viễn: "Nhưng họ cũng phải gây dựng sự nghiệp, mua nhà mua cửa, nuôi con nhỏ và chăm sóc người già!"
Cố Thừa Viễn không thể phản bác.
Bùi Thanh Thiển hỏi: "Anh có biết họ cầm số lương cứng đó, sau khi trừ hết tất cả chi phí cần thiết thì còn lại bao nhiêu không?"
Còn lại bao nhiêu liên quan khỉ gì đến anh ta?
Cố Thừa Viễn âm thầm trả lời.
"Số tiền còn lại của họ có khi không đủ để trả cho một bữa cơm của anh." Bùi Thanh Thiển đóng cửa văn phòng, đi đến trước mặt Cố Thừa Viễn: "Anh cảm thấy ngày tháng như thế là những gì họ muốn à?"
Làm sao anh ta biết được?
Cố Thừa Viễn lắc đầu.
"Không đâu." Bùi Thanh Thiển vừa đi qua, anh ta có thể cảm nhận được bầu không khí trong văn phòng trở nên trầm lắng, không ai có được sức mạnh hăng hái tiến lên như thế...
Hiện tượng này tuyệt đối không đời nào tồn tại đối với một người vừa cất bước đầu tiên trong ngành.
"Làm sao cô biết là không?" Cố Thừa Viễn không phục, hỏi lại.
Bùi Thanh Thiển buồn cười trả lời: "Bởi vì vừa rồi tôi ra ngoài, bảo họ giao cho tôi những dự án mà công ty đang xúc tiến, hơn nữa khi tôi bảo họ chuẩn bị xúc tiến dự án, mọi người đều nóng lòng muốn thử..."
Điều đó đủ để chứng minh những người trong ngành muốn tạo nên thành tích.
Nhưng tiếc là họ không biết nhìn người, thế mà lại đi theo một cấp trên như Cố Thừa Viễn...
Hơn nữa bây giờ ngành này lại không khởi sắc, nghỉ việc chỉ có thể nhàn rỗi ở nhà.
Vì thế dù bất mãn đến đâu, họ cũng tràn đầy khát vọng. Khi chưa tìm được công việc thích hợp hơn, họ không thể rời khỏi công việc hiện tại.
"Bọn họ..." Cố Thừa Viễn còn muốn cãi lại.
Bùi Thanh Thiển ngắt lời anh ta, không hề nể nang: "Nếu anh không có hiểu biết rõ ràng về bộ phận này, nghề nghiệp này, cảm thấy chỉ cần sống cho qua ngày đoạn tháng là đủ, thật ra cũng không có ai can thiệp chuyện của anh đâu."
Cố Thừa Viễn nghe Bùi Thanh Thiển nói vậy, biết chắc cô chưa nói xong, vì thế anh ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi cô nói hết để phản bác.
"Nhưng tôi hy vọng khi mình xúc tiến dự án này, anh đừng can thiệp quá nhiều." Bùi Thanh Thiển nói câu nào câu nấy đều nghiêm túc: "Xin hỏi anh có thể làm được không?"
Cô đã nói đến nước này, trái lại khiến Cố Thừa Viễn không thể phản bác. Anh ta sửng sốt hồi lâu, sau đó mới phản ứng kịp: "Ý của cô là lướt qua tôi, trực tiếp xúc tiến dự án hả?"
Vậy thì còn cần người phụ trách như anh ta làm gì?
"Không sai." Bùi Thanh Thiển sảng khoái thừa nhận: "Không phải anh thấy công việc phiền phức, sống phí hoài cuộc đời sẽ thoải mái hơn à?"
Tuy nói như vậy...
Cố Thừa Viễn không phục: "Nhưng dù sao tôi cũng là người phụ trách dự án này, chuyện gì cũng không cho tôi biết tình hình, vậy tôi làm người phụ trách kiểu gì?"
Bùi Thanh Thiển nhớ lời dặn dò của ông Cố, cô gắng ép mình nén nỗi xúc động muốn đưa tay cốc đầu Cố Thừa Viễn, tiếp tục trao đổi với anh ta: "Không thì trước khi xúc tiến dự án, chúng tôi sẽ báo với anh một tiếng."
Cố Thừa Viễn đợi cả buổi mà không đợi được câu tiếp theo của Bùi Thanh Thiển, anh ta hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó gì cơ?" Bùi Thanh Thiển tỏ vẻ hoài nghi.
Cố Thừa Viễn cạn lời giải thích: "Mở cuộc họp, quá trình cụ thể thế nào, cô không định thông qua tôi à?"