Hiện giờ cô và ông Cố vì chuyện son môi mà sinh ra mâu thuẫn.
Đối phương lại ném cành ô liu vào lúc này đây...
Bùi Thanh Thiển xoay cây bút trong tay: “Trước khi trả lời anh, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
“Nếu tôi đoán không sai thì chuyện cô muốn hỏi có liên quan đến Chủ tịch Cố nhỉ?” Đối phương đã dự tính trước.
Bùi Thanh Thiển ngừng xoay bút: “Đúng thế.”
Cô vừa mới suy nghĩ về những chuyện xảy ra liên tiếp...
Sau đó phát hiện hình như vụ này chứa nhiều chi tiết trùng hợp quá mức.
"Thật ra chân tướng không khác lắm với những gì cô suy đoán.” Đối phương không định giấu Bùi Thanh Thiển.
Quả nhiên anh ta đã sắp đặt chuyện này.
Dù đã sớm đoán được điều đấy, nhưng khi nghe chính miệng anh ta thừa nhận, Bùi Thanh Thiển vẫn cảm thấy khó tin: “Nhưng nguồn cơn sự việc chỉ từ một lời nói dối thuận miệng của tôi...”
Anh ta không thể nào dự tính trước được cô sẽ nói dối kiểu gì chứ nhỉ?
"Cho dù cô không nói dối...” Đối phương cười nói: “Tôi cũng có thể tìm lý do để khiến Mộ Diễn Chi mua bộ son đó.”
"Anh chắc chắn Mộ Diễn Chi sẽ đi theo kế hoạch của mình như vậy sao?” Bùi Thanh Thiển khó tin hỏi lại.
Đối phương không phủ nhận: "Không sai."
Trong chuyện này, mắt xích quan trọng nhất chính là Mộ Diễn Chi.
Vừa khéo anh ta có thể đảm bảo một trăm phần trăm rằng bên phía Mộ Diễn Chi sẽ không xảy ra chuyện ngoài dự đoán.
"Vậy thì không còn vấn đề nào nữa...” Bùi Thanh Thiển hít sâu vào: “Anh biết tôi không thích thiếu nợ người ta, cho nên Mộ Diễn Chi mua son môi cho ta, chắc chắn tôi sẽ hỏi giá.”
Đối phương vui vẻ trả lời: “Xem ra cô rất hiểu bản thân mình.”
"Khi biết giá son quá cao, tôi tuyệt đối sẽ kéo Mộ Diễn Chi đi trả hàng.” Bùi Thanh Thiển phân tích như thể đang kéo tơ bóc kén: “Mà thái độ của nhân viên hướng dẫn mua hàng tệ như vậy, hơn nữa sau khi Tiểu Cần đến, thái độ càng kiêu ngạo quá mức...”
"Tính cách cô không tệ, nhưng lại không thích chịu ấm ức.” Anh ta hiểu rõ Bùi Thanh Thiển như lòng bàn tay: “Tiểu Cần có lỗi trước, hơn nữa còn ngông nghênh ở trước mặt cô, người không thích tranh cãi như cô thì đương nhiên sẽ chọn cách giải quyết hòa bình nhất...”
Đó là tố cáo.
"Nhưng trong chuyện này lại có hai mắt xích cực kỳ quan trọng.” Bùi Thanh Thiển nói: “Một là nhân viên hướng dẫn mua hàng, nếu cô ta không bán đồ với giá cao như vậy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi trả hàng. Hoặc là khi chúng tôi đến trả hàng, cô ta thoải mái cho chúng tôi trả, chắc chắn chúng tôi cũng không thể kiếm chuyện.”
Đối phương vỗ tay: "Tiếp tục đi."
"Tiếp theo chính là Tiểu Cần.” Bùi Thanh Thiển bỗng chốc hiểu ra tất cả: “Cô ta đến đó mà cứ tỏ thái độ hùng hổ dọa người...”
"Không sai." Đối phương không lừa gạt Bùi Thanh Thiển.
Thực tế thì anh ta muốn lừa cũng không lừa được.
Chút chuyện này, chỉ cần Bùi Thanh Thiển muốn thì cô có thể suy nghĩ tỏ tường.
"Hai khâu đó tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì, nếu không thì sự việc sẽ không diễn ra như anh dự tính.” Bùi Thanh Thiển cầm di động lên: “Thế nên để đảm bảo sự việc tiến hành thuận lời, hai người kia phải là người của anh.”
"Không hẳn ai cũng như thế, tốn quá nhiều chi phí.” Đối phương thẳng thắn: “Cô biết con người của tôi keo kiệt mà, cho nên đối với kẻ có thể bị mua chuộc, tôi tuyệt đối sẽ không lãng phí hơi sức để bồi dưỡng.”
Hơn nữa trong toàn bộ kế hoạch của đối phương, nhân viên hướng dẫn mua hàng chỉ là một mắt xích nhỏ đến mức không còn gì nhỏ hơn...
Bùi Thanh Thiển nhíu mày: "Nói cách khác, Tiểu Cần là người của anh à?”
Đối phương vui mừng khôn xiết: “Chủ tịch Cố cũng biết.”
"Vậy mà ông ta còn dám để Tiểu Cần ở cạnh mình sao?” Bùi Thanh Thiển càng lúc càng khó hiểu.
"Không đặt ở cạnh mình, Tiểu Cần sẽ một mực đi theo Cố Thừa Viễn.” Về mặt này, ông Cố hoàn toàn không có lựa chọn khác.
Giọng điệu của đối phương càng thêm nhẹ nhàng: “Ông ta cảm thấy Cố Thừa Viễn quá ngu, vốn không thể nào khống chế được Tiểu Cần. Để giảm độ ảnh hưởng từ chuyện này xuống thấp nhất, ông ta đành phải để Tiểu Cần đi theo mình.”
Nhưng điều mà Chủ tịch Cố không ngờ chính là...