Nghĩ đến khả năng này, ông Cố đứng ngồi không yên.
Trên lầu.
Cửa thang máy vừa mở ra.
Bùi Thanh Thiển đang định đi ra, nào ngờ lại phát hiện có người chặn cửa thang máy lại. Cô khó hiểu nhìn Cố Thừa Viễn đang đứng trước mặt mình: “Anh Cố, anh đang...”
“Có chuyện này muốn hỏi cô.” Cố Thừa Viễn nhường đường.
Bùi Thanh Thiển thuận miệng nói: "Hỏi đi."
"Tôi nghe mấy người trong công ty nói, vừa rồi bố tôi tìm cô nói chuyện hả?” Cố Thừa Viễn tò mò hỏi.
Bùi Thanh Thiển nhìn lướt qua anh ta: “Không sai.”
“Hai người nói chuyện không được vui sao?” Cố Thừa Viễn lại hỏi.
Bùi Thanh Thiển gật đầu.
"Tại sao?” Cố Thừa Viễn không hiểu: “Không phải trước đó hai người chung phe à?”
Bởi vì cô không cẩn thận đạp trúng giới hạn của ông Cố.
Nhưng Bùi Thanh Thiển không định nói cho Cố Thừa Viễn biết: “Anh đoán không ra à?”
Cố Thừa Viễn thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy.”
"Ngòi nổ chính là cục cưng của anh đó.” Bùi Thanh Thiển bình tĩnh nói.
"Móa!” Cố Thừa Viễn thật sự không nhịn được: “Cô nói thật hả?”
Từ khi Bùi Thanh Thiển biết quan hệ của anh ta và Tiểu Cần, cứ dăm ba hôm là cô lại móc mỉa anh!
"Nghiêm túc đó." Bùi Thanh Thiển đứng ngay cửa văn phòng của mình, xoay người nói với Cố Thừa Viễn: “Những chuyện như thế này, tôi không nói dối anh đâu.”
"Bố tôi vì cô ta mà cãi nhau với cô thật hả?” Cố Thừa Viễn hoàn toàn không tin.
Tiểu Cần chỉ là một trong số những người phụ nữ của bố anh ta thôi...
Tuy bố anh ta đối xử với Tiểu Cần tốt hơn những người phụ nữ khác, nhưng mức độ cũng có hạn.
Nếu nói bố vì Tiểu Cần mà nổi giận với Bùi Thanh Thiển...
Nghĩ đường nào cũng cảm thấy khó tin.
"Ừm.” Bùi Thanh Thiển dựa lưng vào cửa văn phòng, định nói cho hết chủ đề này rồi mới vào trong.
Cố Thừa Viễn hỏi: "Cô không lừa tôi chứ?”
Bùi Thanh Thiển đảm bảo: “Tuyệt đối không.”
"Vậy thì ông ấy hơi khác thường đó.” Cố Thừa Viễn vuốt cằm, tỏ vẻ trầm ngâm.
"Anh cũng cảm thấy thế à?” Bùi Thanh Thiển khá bất ngờ.
Cố Thừa Viễn tức giận nói: "Tôi đâu có ngốc!”
Bùi Thanh Thiển cười khẽ, xem ra Cố Thừa Viễn chưa ngu đến mức không có thuốc nào cứu được.
"Lẽ nào ông ấy đã yêu Tiểu Cần?” Cố Thừa Viễn suy đoán.
Bùi Thanh Thiển hít sâu vào.
Đã nói đến nước này, thế mà đầu óc anh ta chỉ toàn yêu đương...
Đúng là hông cứu nổi mà!
Cô cũng lười nhắc nhở Cố Thừa Viễn, đẩy cửa văn phòng mình ra, vừa mới đi vào thì chợt nghe có người gọi mình.
Cô quay đầu thì thấy Mộ Diễn Chi đang đứng sau lưng Cố Thừa Viễn. Cô bèn hỏi: “Hôm nay đã không còn dự án để bàn nữa mà anh Mộ vẫn có thời gian đến Cố thị à?”
Trong ấn tượng của cô, Mộ Diễn Chi luôn bề bộn nhiều việc.
"Có một số việc cần tìm cậu ta.” Mộ Diễn Chi trả lời, có vẻ không được tự nhiên.
“Vậy các anh bàn với nhau đi.” Bùi Thanh Thiển mỉm cười đầy khách sáo rồi xoay người vào văn phòng.
Cứ thế vào luôn hả?
Hai người ở ngoài nhìn cánh cửa văn phòng đóng kín, không khỏi nhìn nhau.
Trong văn phòng.
Bùi Thanh Thiển vừa thu dọn xong và ngồi xuống thì có người gọi video cho cô, cô tiện tay kết nối.
Trên màn hình, hình ảnh bên phía đối phương trống không.
"Trước đây cô luôn cảm thấy Chủ tịch Cố là người tốt, bây giờ đã thấy rõ bộ mặt thật của ông ta chưa?” Giọng nói đã được chỉnh sửa bằng máy móc, nghe có hơi lệch tông.
Bùi Thanh Thiển thản nhiên đáp: “Sương sương.”
Đối phương cười hỏi: "Vậy cô chịu hợp tác với tôi chưa?”
Trước khi cô đến làm ở Tập đoàn Cố thị, người này từng liên lạc với cô nhiều lần...
Muốn hợp tác với cô để thâu tóm Tập đoàn Cố thị.
Cô đã từ chối.
Vốn tưởng đâu đối phương sẽ từ bỏ ý định này, không ngờ người này lại kiên nhẫn đợi đến bây giờ...