Đây chính xác là kết quả mà anh ta muốn nhìn thấy nhất.
“Nhưng dù Tiểu Cần châm ngòi trước mặt chủ tịch Cố thì lúc chủ tịch Cố tìm tôi nói chuyện cũng không thể tức giận đến mức như thế, đúng không?” Bùi Thanh Thiển vẫn nghĩ mãi không rõ điểm này.
"Nếu như đó lần đầu tiên xảy ra chuyện này ..." Bên kia cúi thấp đầu cười: "Ông ta tất nhiên sẽ không để ý."
Bùi Thanh Thiển tò mò hỏi: "Hả?"
"Trước khi cô nói cô muốn tố cáo ông ta thì tôi đã tố cáo ông ta rất nhiều lần rồi." Anh ta thừa dịp chủ tịch Cố bận rộn, đã bí mật làm rất nhiều việc: "Người bên Cục giá cả nói, nếu nhận được tố cáo cửa hàng bọn họ nữa thì sẽ khiến bọn họ phải tạm ngừng kinh doanh một thời gian."
Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất để chủ tịch Cố chuyển dời tài sản...
Giả sử công ty này ngừng kinh doanh để chấn chỉnh, trong khoảng thời gian này chủ tịch Cố chắc chắn sẽ không thể chuyển nhượng tài sản.
Nhưng chủ tịch Cố lại hiểu rõ rằng nếu ông ta không đẩy nhanh hành động của mình thì tập đoàn Cố Thị sẽ hoàn toàn trở thành công ty của người khác.
Đến lúc đó cho dù ông ta muốn chuyển cũng không thể chuyển được nữa.
“Chẳng khác nào nói rằng tất cả mọi thứ đều nằm trong dự liệu của anh?” Bùi Thanh Thiển lạnh cả sống lưng.
“Đương nhiên.” Bên kia không hề khiêm tốn.
“Nếu như anh đã lợi hại như vậy, nếu không có sự giúp đỡ của tôi, anh cũng có thể nhét tập đoàn Cố Thị vào trong túi dễ như trở bàn tay đúng không?” Bùi Thanh Thiển không nghĩ ra tại sao đối phương lại cần sự giúp đỡ của mình.
“Tôi chẳng hề lợi hại, chỉ là am hiểu cách đánh vào mặt tư tưởng hơn so với người bình thường mà thôi.” Anh ta khách sáo nói: “Trên phương diện công việc, cô vẫn khá là xuất sắc."
Biết được điểm mạnh của mình ở đâu, anh ta cũng không ngại sử dụng: "Nếu như cô có thể dốc sức vì tôi, tôi có thể trả trước tiền lương cho cô nửa tháng."
Nửa tháng lương này đủ để cô trả nợ.
“Muốn tôi làm gì?” Bùi Thanh Thiển không trực tiếp đồng ý.
Anh ta thoải mái nói: "Trên cương vị hiện tại, cố gắng giúp Cố Thừa Viễn tạo ra thành tựu."
“Hả?” Câu trả lời này quả thực vượt quá sự dự liệu của Bùi Thanh Thiển.
Anh ta dửng dưng nói: "Tôi không muốn đến lúc tôi tiếp quản Cố Thị, thứ chờ đợi tôi là một mớ hỗn độn".
“Nhưng anh không ghét người nhà họ Cố phải không?” Bùi Thanh Thiển hỏi.
“Tôi chỉ ghét chủ tịch Cố.” Anh ta thả lỏng tay: “ Mà thôi."
Bùi Thanh Thiển nhìn màn hình: "Thế thì tôi đồng ý đứng về phía anh."
Giọng nói của đối phương rõ ràng đã thoải mái hơn nhiều: "Khi nào cô cần tiền."
“Hai ngày nữa.” Điều cô nghĩ tới chính là nếu trong hai ngày này có thể tìm được một chức vụ thích hợp, vậy thì cô sẽ lợi dụng chức vụ này để kiếm chút tiền.
Điều này cũng tránh khỏi việc nhận ân tình của người khác.
Sau khi hai người đạt được thỏa thuận, không còn gì để nói nữa, Bùi Thanh Thiển chào đối phương rồi tắt video, mở máy tính lên, tiếp tục viết kế hoạch.
Trong văn phòng bên cạnh.
Cố Thừa Viễn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Mộ Diễn Chi đang đứng trước cửa sổ sát đất, anh ta thuận miệng hỏi: "Từ khi vào đây đến giờ cậu vẫn đứng ở đó. Sao thế, phong cảnh có gì đẹp à?"
"Không." Mộ Diễn Chi không quay đầu lại, thản nhiên trả lời.
“Vậy thì cậu không mau qua đây.” Cố Thừa Viễn tiện tay ném điện thoại sang một bên: “Chú em, tâm trạng gần đây của cậu rất bất thường.”
Nói đúng hơn là kể từ khi Joanna trở về...
Tâm trạng của Mộ Diễn Chi dường như chẳng khá hơn chút nào.
“Dựa theo định nghĩa của cậu về tình yêu, hẳn là tôi thích Joanna.” Mộ Diễn Chi không phủ nhận tâm trạng của mình có vấn đề, mà quay người nhìn về Cố Thừa Viễn: “Nếu đã như vậy thì tại sao Bùi Thanh Thiển đồng ý ly hôn, tôi lại thấy khó chịu như thế?"
Có lẽ anh quá tự tin vào chỉ số IQ của mình.
Mộ Diễn Chi luôn cảm thấy rằng tình cảm giống như những thứ khác trên thế giới này, có thể được định nghĩa.
Phải có tình cảm như thế nào với một người thì mới được coi là thích.
Vậy nếu không có cảm giác đó thì có nghĩa là không thích…
Nếu đã như thế, thế thì anh dựa vào định nghĩa đó để chọn kết hôn với người mình yêu, vợ cũng tương xứng không có vướng mắc...
Theo lý thuyết anh hẳn rất vui.
Nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
Kể từ khi vợ đồng ý ly hôn, mỗi khi anh nghĩ tới cảnh hai người sẽ xa cách nhau...
Cả hai đều đau khổ gần như nghẹt thở.
“Muốn biết câu trả lời?” Cố Thừa Viễn bắt chéo hai chân.
Mộ Diễn Chi trịnh trọng trả lời: "Đúng vậy."
Cố Thừa Viễn ngoắc ngón tay: "Vậy cậu đến đây, tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao cậu thấy không thoải mái."