Bùi Thanh Thiển im lặng.
"Chú cũng biết hiện giờ trong tay cháu không có tiền.” Ông Cố thấy Bùi Thanh Thiển cúi đầu, có vẻ trầm tư, tưởng đâu cô nghe lời mình, không định tố cáo nữa...
Ông ấy lại dịu giọng, tỏ thái độ mềm mỏng: “Bảo cháu lấy hơn trăm nghìn ra ngay lập tức, cháu tuyệt đối không có nổi.”
Bùi Thanh Thiển ngước lên, quan sát người đàn ông đứng tuổi ngồi trước mặt mình.
Mọi ngày, hễ cô và Cố Thừa Viễn mâu thuẫn, ông Cố luôn đứng về phía cô và răn dạy Cố Thừa Viễn.
Cho nên như một thói quen, cô cảm thấy ông Cố là người tốt.
Nhưng cô lại quên mất một điều...
Đó là đối với những kẻ làm ăn, không có tốt hay xấu mà chỉ có lợi ích.
Bùi Thanh Thiển đặt túi xách ngay bên cạnh.
Vậy thì vấn đề là đây...
Tại sao cô phải tố cáo ông Cố, công ty kia được thành lập chủ yếu để Tiểu Cần chơi đùa thôi, sao ông Cố lại cuống lên thế này?
Có vẻ như không cần nói cũng biết đáp án.
“Cho nên...” Ông Cố cười tủm tỉm: “Chúng ta có thể đổi sang cách giải quyết khác.”
Bùi Thanh Thiển nhìn ông Cố: “Ví dụ?”
“Chú không bảo cháu trả tiền, cháu không tố cáo cô ấy.” Ông Cố đưa ra biện pháp giải quyết.
Bùi Thanh Thiển đứng dậy: “Tôi không chấp nhận.”
Ông Cố lập tức sầm mặt: “Ý cô là gì?”
“Ý tôi là...” Bùi Thanh Thiển thuận miệng trả lời: “Tôi sẽ trả lại tiền cho ngài.”
Ông Cố hỏi: “Cô có tiền sao?”
“Có thể hỏi mượn người khác.” Bùi Thanh Thiển để lại câu này, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ông Cố bỗng chốc khó chịu như nuốt phải ruồi bọ.
Vốn tưởng đâu mình đưa tiền cho Bùi Thanh Thiển, cô sẽ nể mặt mình vì nợ tiền, sau đó thỏa hiệp trong chuyện này...
Nhưng khi gọi cô xuống đây, nói hết lời hay lời dở...
Cô vẫn không hề có ý nhượng bộ.
Ông Cố bưng tách cà phê và nhấp một ngụm...
Ông ta không thể để Bùi Thanh Thiển tố cáo mình, nếu không thì chắc chắn những chuyện mà ông ta ngấm ngầm làm sẽ bị người ta điều tra!
"Nể mặt Chủ tịch Cố đã giúp tôi trong lúc tôi đang thiếu tiền...” Bùi Thanh Thiển đi được một quãng, ngoảnh đầu lại nhìn ông Cố: “Tôi muốn nhắc nhở Chủ tịch câu này, lần sau che chở công ty nhỏ kia thì nên kiềm chế chút.”
Nghe cô nhắc nhở, ông Cố mới chợt nhận ra hình như vừa rồi mình quá xúc động.
Sắc mặt ông ấy càng thêm khó coi, cảnh giác hỏi cô: “Sao?”
"Thái độ quá khác thường sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng liệu ngài và công ty nhỏ kia có liên hệ chặt chẽ hay không.” Bùi Thanh Thiển nhắc nhở.
"Tôi còn tưởng cô muốn nói gì, kết quả chỉ nói bấy nhiêu à?” Ông Cố thở phào: “Công ty đó do tôi đầu tư...”
“Đương nhiên chỉ có thể do ngài đầu tư.” Bùi Thanh Thiển ngắt lời ông Cố: “Nếu không thì ngài đứng tên nhiều tài sản như vậy, hẳn là không dễ tẩu tán nhỉ...”
Câu này là ám chỉ mình dùng công ty son môi để tẩu tán tài sản ư?
Ông Cố đứng phắt dậy: “Cô ngậm máu phun người!”
“Nếu không thì Chủ tịch có thể giải thích cho tôi hiểu tại sao trong khoảng thời gian này, ngài cứ âm thầm bán tháo số cổ phần công ty nằm trong tay ngài không?” Bùi Thanh Thiển xoay người, hỏi thẳng ông Cố.
Gần đây việc kinh doanh của Tập đoàn Cố thị cũng không tệ...
Theo lý thuyết, chỉ cần ông Cố nắm chặt số cổ phần công ty trong tay mình, ông ta vĩnh viễn là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Cố thị...
Nhưng số cổ phần ông ta nắm giữ lại trở nên ít dần, hơn nữa còn bị những người khác đuổi kịp.
Còn cần phải nói lý do sao?
“Cô có chứng cứ không?” Bị nói trúng tim đen, ông Cố sợ hãi trong chốc lát, nhưng ông ta là một con cáo già, mau chóng điều chỉnh lại trạng thái.
“Không có chứng cứ, nhưng số tiền từ việc bán tháo cổ phần công ty lại nhanh chóng bị cuốn trôi khỏi tài khoản kết toán, chẳng biết đi đâu, bấy nhiêu đã đủ để khiến người ta nghi ngờ rồi.”
Cô nói tiếp: “Nếu Chủ tịch là tôi, Chủ tịch sẽ nghĩ thế nào?”
Ông Cố tái mét mặt mày, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh...
Nhưng ông ta lại sợ người ta phát hiện vụ này, dù cố gắng khống chế cảm xúc nhưng vẫn vô tình để lộ.
Bùi Thanh Thiển để lại câu đấy, sau đó mặt không đổi sắc, rời khỏi nhà ăn.
Đợi mãi đến khi tiếng bước chân biến mất, sắc mặt ông Cố mới dịu đi. Ông ta nhẹ nhàng cầm tách cà phê lên, bất tri bất giác nhìn sang phương hướng mà Bùi Thanh Thiển rời đi.
Một nhân viên mới như Bùi Thanh Thiển mà đã có thể nhận thấy ông Cố đang ngấm ngầm làm một số chuyện.
Vậy tức là những người khác...
Có phải họ cũng sớm phát hiện rồi không?