Ninh Thạch lặng im không tiếng động, thấy Ngọc Thất tâm sự nặng nề cũng không tự ý hỏi thăm. Hắn một đường đi theo y vào phòng, sai người nâng nước cho y tắm gội thay quần áo. Rồi sau đó, hắn móc một chiếc khăn trắng tinh từ trong lòng ra, đặt trên bàn cùng với quần áo ngày mai muốn mặc, chính mình tính toán lui ra ngoài. Thiếu gia nhà hắn từ nửa tháng trước đã không cho người ở buồng trong gác đêm.
Ngọc Hành nằm trên giường, ánh mắt lẳng lặng đảo qua chiếc khăn kia, giọng nói vững vàng hỏi ra tiếng: "Khăn kia từ nơi nào tới?"
Ninh Thạch lập tức cầm khăn đưa đến trước mắt Ngọc Thất: "Thất gia, là tìm được dưới núi Tử Hà. Trước đó tiểu nhân đã sai người cầm đi giặt sạch, vừa mới đưa lại đây."
Khi hắn ở nhà gỗ nhìn thấy Thất hoàng tử không hề có miệng vết thương, đã biết máu này hẳn không phải của thiếu gia nhà mình. Rồi hắn lại nhìn thấy khi đó ngài ấy tự mình ôm người xuống núi Mạc Tự lên núi Tử Hà, thì biết máu này chắc là của Quý lục cô nương. Cho nên khi trở về, hắn bèn sai người giặt sạch đưa khăn lại đây. Vừa thấy thiếu gia nhà mình đầy bụng tâm sự, hắn lập tức lấy khăn ra, cố ý đặt trước mặt y.
Ngọc Thất kéo khăn qua nhìn nhìn, hai vệt máu mũi của người nọ ở phía trên quả nhiên đã không thấy, khăn trắng tinh như lúc ban đầu. Ánh mắt hắn nặng nề, bắt lấy khăn nắm vào lòng bàn tay, giương mắt nói: "Ngươi đi xuống đi."
Ninh Thạch mắt nhìn thẳng, cúi đầu cáo lui.
Trong phòng, lò huân hương bốn chân sương khói lượn lờ, Ngọc Hành nắm lấy khăn trắng tinh đặt ở trước mắt, nhìn hai cái, cảm giác tức giận trong lòng hơi giảm. Thế gian này ngàn vạn người, nhưng hắn lần đầu tiên thấy người như Quý Lục vậy. Người này mặt dày vô sỉ ưa đùa giỡn, giả làm đạm như hoa cúc, bày ra bộ cao cao tại thượng, lại chỉ bày trò bé nhỏ không đáng kể.
Nhìn không thấu, đoán không ra.
Khăn này giống như kim nhỏ chọc vào tim hắn, chọc tim hắn từng trận đau nhức lại không thấy máu. Nửa ngày, Ngọc Hành cuối cùng cầm khăn ném xuống giường, còn hắn nhắm mắt lại, thúc giục chính mình đi vào giấc ngủ.
Mắt nàng lộ ý cười cũng thế mà lộ vẻ xa cách cũng vậy. Dù sao hắn muốn, nàng làm thế nào cũng tránh không khỏi, thu nàng để mình sử dụng là được rồi, cần gì tự mình hao tốn tâm tư. Nàng nào có tư cách nói lời cự tuyệt với chính mình!
Buổi tối nặng nề không trăng, bên trong phủ Cảnh Vương, Nhị hoàng tử đang nổi trận lôi đình.
"Thất bại? Tiểu Thất bình yên vô sự trở lại núi Tử Hà?" Lần này, Nhị hoàng tử không cầm chung trà ném trên mặt đất, trực tiếp ném một cái về phía đầu Trương Hoà, "Lần trước ở huyện Tùng Ninh thất bại, lần này trên núi Tử Hà lại thất bại, các ngươi rốt cuộc làm việc như thế nào? Núi Tử Hà chỉ có hai người Ngọc Hành và một gã thị vệ. Chỉ có hai người, các ngươi nhiều người như vậy cũng không bắt được trở về? Thế mà để hắn đào thoát? Các ngươi đám phế vật này! Tất cả đều là phế vật!"
Nhị hoàng tử lửa giận ngập trời, chỉ thiếu điều bắt lấy Trương Hoà hỏi, ngươi có phải gian tế hay không, có phải ngươi phản bội ta hay không! Hắn đập một chung trà rồi một chung trà, bộ ấm chén Tử Kim Sa khắc hình hoa sen năm màu thật nhanh bị đập đến nát bét.
Ông Hồng bình tĩnh nhìn Ngọc Lâm đập xong tất cả chung trà, chậm rãi trầm giọng nói: "Nhị gia, hiện nay không phải thời điểm tức giận."
"Ta không tức giận? Ta đây muốn làm cái gì, ta hiện nay có thể làm cái gì? Chẳng lẽ muốn ta tự mình lấy đao đi đâm vị đệ đệ tốt kia của ta sao?!" Ngọc Lâm lại muốn cầm lấy chung trà ném qua, bỗng nhiên phát hiện chung trà đã không còn, chỉ còn cái ấm trà. Hắn không cần suy nghĩ, cầm lấy ấm trà rồi ném về phía trán của Trương Hoà, "Ngu xuẩn, một đám ngu xuẩn, ngay cả thời cơ tốt như vậy cũng không làm được chuyện, rõ ràng đã bắt được vậy mà còn có thể để người chạy thoát!"
Trương Hoà quỳ trên mặt đất không trốn cũng không né. Ấm trà này đập trúng hắn, trực tiếp khiến hắn đổ máu, trên trán tuôn ra dòng máu đỏ tươi. Tuy là gân cốt của hắn có kiên cường dẻo dai hơn nữa cũng không chịu nổi cú đập mạnh như vậy. Thân thể hắn loạng choạng, nói câu "Là thuộc hạ làm việc bất lợi" rồi ngã trên mặt đất.
Ông Hồng nhìn hán tử một đầu máu này, sống sờ sờ bị đập ngất trên mặt đất, mày thô nhăn lại nói: "Nhị gia, hiện nay ngài nên ngẫm lại làm thế nào đối mặt với việc ngày mai bị Hoàng Thượng chất vấn. Chuyện này sợ là giấy không gói được lửa."
"Cha ta nơi đó cần gì..." Ngọc Lâm chưa nói xong, đằng một tiếng đứng lên, "Đúng vậy, đúng đúng đúng! Cha ta, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngày mai sẽ biết được, sẽ biết được là ta ở núi Tử Hà bày chuyện bắt cóc tiểu Thất, nhất định muốn chặt đầu ta xuống! Hồng tiên sinh, Hồng tiên sinh, chuyện này nên làm thế nào cho phải, chuyện này nên làm cái gì bây giờ? Lúc trước, lúc trước chính là ngươi đề xuất chủ ý này cho ta!"
Ông Hồng nhìn Ngọc Lâm hung thần ác sát uy hiếp chính mình, cúi người thật sâu: "Nhị gia, kế hiện nay chính là đi tìm Trưởng công chúa, nhờ Trưởng công chúa cầu tình cho điện hạ trước mặt Hoàng Thượng."
"Cô cô ta?"
Ông Hồng nói: "Nếu Thất hoàng tử một mực chắc chắn là Nhị gia phái người hành hung, nhưng không có bằng chứng, Nhị gia tự nhiên không cần thừa nhận."
Ngọc Lâm vội vàng gật đầu. Chiêu đánh chết không nhận này, hắn biết.
"Nếu bị nắm lấy chứng cứ thì sao? Trương Hoà đã nói còn ba gã tử sĩ trong núi Tử Hà cũng chưa trở về! Nếu có chứng cứ, ta nên làm thế nào? Chẳng lẽ vẫn đánh chết không nhận?"
Nói đến việc có chứng cứ, toàn thân Ngọc Lâm run càng lợi hại hơn. Hắn quả thực không dám nghĩ tiếp, khi bị người cha vô cùng tin vào lệnh trời này biết việc hắn hành hung ở núi Tử Hà hậu quả là gì! Lột da rút gân, hay là chém đầu thị chúng? Tất cả đều không cách nào nghĩ tiếp!
"Nếu thật sự có chứng cứ, cần thiết mời Trưởng công chúa ra mặt." Ông Hồng nghiêm túc nói, "Chỉ có Trường Hoa Trưởng công chúa mới có thể giữ được Nhị gia."
Ngọc Lâm lại gật đầu lần nữa: "Được được, việc này không nên chậm trễ, ta hiện tại sẽ đi tìm cô cô ta."
Trường Hoa Trưởng công chúa là công chúa duy nhất không bị đưa đi hoà thân. Nàng ta giống Thạc Hoàng Hậu đã qua đời nhất, quả thực lớn lên giống tổ mẫu hắn như đúc, bởi vậy sau khi cha hắn làm Hoàng Đế, cũng yêu thương vị Trưởng công chúa này nhất. Từ việc ban hôn cho nàng ta và một vị Trạng Nguyên lang thì có thể nhìn ra được.
Trạng Nguyên lang kia vốn là đích trưởng tử Đổng gia. Đổng Vinh An từng là thái phó, tiên sư* Hoàng Đế, trụ cột trong triều, đích trưởng tôn nhà ông ta đỗ Trạng Nguyên, lại là một trụ cột của quốc gia. Nhưng chỉ vì bị Trưởng công chúa nhìn trúng, nhi lang tốt muốn đền đáp quốc gia bị buộc phải làm phò mã.
*Tiên sư: người thầy đã qua đời.
Phò mã gia nhìn như tôn quý phi phàm, nhưng chỉ có vinh quang phú quý cũng không có bất luận thực quyền gì trong triều, cả đời này đều không thể vào triều làm quan, chỉ có thể nhàn tản qua một đời.
Trước kia công chúa xuất giá, nếu không phải hoà thân nước láng giềng, người được chọn cơ bản cũng là con cháu nhà nghèo, nhất định sẽ không chọn một người trong nhà công huân như vậy, khiến một nhi lang tốt mất đi tiền đồ làm quan cả đời. Nếu không phải Hoàng Đế yêu thương Trưởng công chúa đến trong xương cốt, sao có thể vì nàng ta nhìn trúng ai thì gả cho người đó.
Hắn nói rồi lẩm bẩm tự nói, "Ta nghe nói chỗ cô cô có một lão đạo sĩ bói toán rất linh nghiệm, còn biết mượn vận... Ta đi, ta đi tìm cô cô ta, lại mời lão đạo sĩ kia bốc một quẻ." Nhị hoàng tử sai người chuẩn bị ngựa, suốt đêm tự mình ra phủ đi tìm Trưởng công chúa.
Đêm khuya tối đen. Thất hoàng tử nằm trên giường lớn biệt viện, chìm sâu trong mộng không cách nào thoát ra. Trong giấc mộng của hắn có ánh nến nhàn nhạt, có sương trắng mông lung. Nơi hắn ở toàn bộ giống như tiên cung chốn Bồng Lai. Đi vài bước, phía trước hắn xuất hiện một người.
Người này mặc thường phục trắng bằng lụa mỏng, cổ áo và vạt áo điểm xuyết hoa thêu chỉ bạc. Váy dài như nước, thoáng kéo dài tới trên mặt đất, lay động trên thềm đá cẩm thạch trắng. Toàn thân nàng gần như không có vàng bạc châu báu phụ kiện lấp loáng loé sáng gì, nhưng lại thanh nhã như tiên, làm ánh mắt người sáng lên không rời đi được.