Cát Quẻ

Chương 55: Nhân diện đào hoa



Người nọ khẽ nhón chân, mũi chân bóng loáng như bạch ngọc, ngửa đầu tươi cười xinh đẹp nhìn về phía hắn, dịu dàng uyển chuyển nói: Thất gia, ta chỉ từng đùa giỡn một người là huynh...

Có con bướm đang vỗ cánh trong lòng Ngọc Hành, có một đám kiến đang nhộn nhạo trong tim Ngọc Hành, vẫn luôn tới tới lui lui mà không đi. Người nọ ngưỡng mặt, nhóm chân, nhìn hắn chăm chú, đến gần hắn...

Tiếng cười mềm mại tràn ra từ cái miệng đỏ thắm kia. Càng ngày càng gần, càng ngày càng nóng người. Hô hấp hai người giống như tương thông, đều cùng một nhịp thở.

Ngọc Hành chỉ cảm thấy đầu ngón tay đều đang nhảy lên. Trái tim hắn thình thịch nảy lên. Hắn duỗi tay, đặt tay mình phủ lên mặt người nọ, "Quý Vân Lưu..." Hắn vừa chạm vào da thịt tinh tế như tuyết kia thì giống như nhập ma, rốt cuộc không kìm chế được, cả người phủ lên...

Tí tách, khi sáng sớm, trời quả nhiên mưa rồi. Mưa không lớn, là mưa khi hoàng mai*, mịn như lông trâu.

*Mưa khi hoàng mai: ý chỉ mưa dầm, vào mỗi năm khoảng tháng sáu đến tháng bảy, khu vực trung du hạ du Trường Giang xuất hiện một khoảng thời gian mưa dầm liên tục, lúc này cũng là thời gian quả mơ Giang Nam chín vàng, nên được gọi là "Mưa khi hoàng mai", "hoàng mai" tức mơ vàng.

(Nguồn: baidu)

Ở thời khắc bình minh, Ngọc Hành bỗng mở bừng mắt.

Trong phòng hương khí lượn lờ. Trong chăn mỏng dưới người có một mảnh ẩm ướt. Hắn nhắm mắt, duỗi tay đặt trên trán, trong đầu cũng không dám hồi tưởng cảnh trong mơ tối qua.

Thiếu niên trưởng thành tất sẽ di tinh*, đây là việc bình thường, đời trước hắn cũng trải qua, chỉ là không nghĩ tới, làm hắn có một đêm mộng xuân như vậy chính là người như thế, lại ở tình huống như hiện nay.

*Di tinh: tức là mộng tinh.

Hắn đứng dậy, hướng về bên ngoài hô một tiếng, sai người nâng nước tắm gội. Ánh mắt hắn chuyển xuống, thấy chiếc khăn bị ném vẫn nằm trên mặt đất. Ánh mắt Ngọc Hành động mấy phen rồi vẫn khom lưng nhặt lên, xúc cảm tinh tế làm hắn nhớ lại, tối hôm qua trong mộng người nọ mặc chính là quần áo làm từ chất liệu này. Chất liệu này thanh nhã mềm nhẹ, thật ra thích hợp nàng.

Ngọc Thất nhăn mày rồi giãn ra, lại lần nữa nhăn mày giãn mày, giãn mày lại nhăn mày... Lặp lại như thế, không biết sau mấy lần, rốt cuộc nghe thấy tiếng gã sai vặt bẩm báo nước đã chuẩn bị xong. Lúc này trong lòng hắn đã định, nắm khăn trong lòng bàn tay đi đến sương phòng sau bình phong tắm gội.

Sau khi hắn tắm gội và ăn mặc chỉnh tề, thời gian còn sớm. Ngọc Hành trước tiên ở dưới hành lang đánh một bộ quyền pháp, rèn luyện chân cẳng mấy phen. Khi công việc bận rộn, hắn thật ra không nghĩ nhiều. Nhưng sau khi bận rộn xong ngồi sau án thư, chuyện gì cũng nảy lên trong lòng. Dù cho hắn cầm tờ giấy tin tức Ninh Thạch đưa lại đây, nhưng mắt lại nhìn hoa đào trong mưa ngoài cửa sổ, lặng im thất thần.

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng*, sắc mặt người nọ trong mộng thật ra so với hoa đào này càng hồng.

*Đây là một câu trích từ bài thơ "Đề đô thành nam trang [Đề tích sở kiến xứ]" của Thôi Hộ thời Trung Đường, nghĩa là bài thơ đề ở ấp phía nam đô thành [Đề nơi khi gặp người xưa].

Đời trước, hắn không hề ham thích với việc nam nữ. Khi đến năm mười tám, Hoàng Hậu chỉ hôn, định ra chính là đích tôn nữ của Tả Thừa tướng Đồng tướng. Rồi sau đó vì hắn thật sự vô tình với việc này còn bị ngũ ca hắn mang đi đến nơi thanh lâu giáo phường "mở mang kiến thức". Những kỹ nữ đó quấn quanh bên cạnh hắn hồi lâu, hắn chỉ cảm thấy son phấn sặc mũi, chưa bao giờ cảm thấy thân thể mềm như bông của những kỹ nữ đó có chỗ nào tốt đẹp.

Đời trước, hắn suýt nữa đã bị người xem là có tật Long Dương đoạn tụ. Khi định ngày lành đại hôn, mẫu thân lại một trận bệnh không dậy nổi, không qua mấy tháng thì hoăng thệ*.

*hoăng thệ: nghĩa là qua đời, dùng cho các vị vua chúa, người của hoàng gia thời cổ đại.



Vì giữ đạo hiếu, hôn kỳ bị lùi lại. Rồi sau đó, hắn còn chưa thành thân đã chết dưới lần ám sát vào tháng sáu. Bởi vậy, hắn chưa bao giờ cảm nhận qua tình yêu nam nữ và việc hoan ái của nam nữ. Mà hiện giờ hắn lại ở trong mộng cảm nhận vô cùng rõ ràng như thế. Tình đến khi sâu đậm người tiều tụy, vì người ấy mà gầy ốm cả đời không hối hận.

Ngọc Hành nắm chặt tờ giấy, nghĩ đến cảnh trong mơ đêm qua, tự nhiên mặt lại đỏ hồng lên, vừa xanh vừa đen... Toàn bộ vẻ mặt thay đổi như gió, vô cùng xuất sắc.

Quý Vân Lưu mới vừa mở mắt ra đã thấy một bóng người nhào lại đây, quỳ gối trước giường chính mình: "Cô nương, người cuối cùng tỉnh rồi! Hù chết nô tỳ, nếu người có bất trắc gì, dù xuống địa ngục Hồng Xảo nhất định cũng phải đi hầu hạ người... Phi phi, cô nương cát nhân thiên tướng, Thiên Đạo phù hộ, tất cả tai nạn đều có nô tỳ chịu thay, cô nương sau này sẽ không chịu những tai nạn này nữa..."

Hồng Xảo vừa khóc vừa cười, nhìn vô cùng không đẹp. Quý Vân Lưu chớp đôi mắt, quay mặt đi: "Ài, Hồng Xảo, đặt tay của ngươi tránh ra chút, đè lên miệng vết thương của ta nên trên người tất cả đều là máu rồi."

Tức khắc, Hồng Xảo bị một câu này đánh bay ra ngoài, "Nô tỳ nhìn xem, nô tỳ nhìn xem."

Quý Vân Lưu lướt qua đỉnh đầu nàng ấy, nhìn về Bích Chu cách đó không xa đang mỉm cười hơi uốn gối hành lễ với nàng, cũng hơi mỉm cười: "Vị cô cô này, xin lỗi, dân nữ không tiện hành lễ, mong rằng cô cô bao dung."

Nữ tử phía trước trán sáng sủa tai rũ xuống, hướng môi ngay ngắn, vận may vào đầu, lại xem nàng ấy trang điểm cung nhân trong cung, vừa thấy đã biết người này ở trước mặt Hoàng Hậu cấp bậc không bình thường, có lẽ còn là nữ quan có phẩm giai.

Đây là lần đầu tiên Bích Chu nhìn thấy lục cô nương Quý gia tươi tỉnh mở mắt ra. Chỉ thấy nàng cười như hoa đào, trong lời nói với mình không có nửa điểm coi thường có lệ, thần sắc câu nệ, so với bộ dáng đáng thương khi trở về ngày hôm qua tức khắc nhiều hơn ba phần hảo cảm. Có thể làm một tỳ nữ cam tâm tình nguyện nói "lấy thân chắn mệnh", nhất định cũng không phải là một vị chủ tử khắc nghiệt.

"Cô nương có thương tích trong người, tuyệt đối không cần như thế, gọi ta Bích Chu là được rồi." Nói rồi đi tới hai bước, Bích Chu mang theo thần sắc quan tâm, "Nhìn sắc mặt cô nương hôm nay tốt hơn chút, còn có chỗ nào không thoải mái? Nếu nơi nào không thoải mái, chúng ta lại mời ngự y đến xem."

Quý Vân Lưu lắc đầu: "Làm phiền Bích Chu cô cô lo lắng, ngoại trừ hơi đói bụng cũng không có gì không khoẻ."

Hồng Xảo thấy nàng vươn một bàn tay, lập tức xoa mắt, vội vàng đỡ nàng đứng dậy. Bích Chu nghe Quý Vân Lưu nói đói bụng, thấp giọng cười một tiếng, hướng ra ngoài gọi hai nha hoàn lại đây để bọn họ hầu hạ Quý Vân Lưu rửa mặt, lại cho người bưng đồ ăn sáng.

Đồ ăn sáng hoàng gia so với Quý gia càng thêm tinh xảo, dù vẫn là đồ chay nhưng trên bàn ăn Quý Lục vẫn cảm thấy mỹ mãn như cũ. Bánh bao chay kia từ tay ngự trù làm ra, quả thực vỏ mỏng như tờ giấy, vừa cắn vừa hút, nước súp tràn ra, hương thơm đầy miệng. Cháo gạo kê vàng nhạt bỏ thêm táo đỏ, đậu đỏ, khoai lang đỏ, hạt sen, bách hợp, vàng thơm trơn mềm, dư vị dài lâu, ăn đến đầy miệng phiếm hương thơm.

Chỉ một bữa ăn sáng, Quý Vân Lưu đã nói mấy lần "Rất ngon, tay nghề thật tốt! Vật ấy chỉ bầu trời mới có!" Trong biệt viện này, điểm duy nhất có thể lưu luyến chính là đầu bếp này đó! Nàng không thể mang đi, thật là đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Dùng đồ ăn sáng xong, nàng nhìn mưa phùn ngoài phòng, híp mắt cười, quay đầu nhìn về phía Bích Chu mở miệng: "Dân nữ mạo muội mượn dùng biệt viện nên dập đầu thỉnh an với Hoàng Hậu nương nương. Nhưng dân nữ là người vụng về, không hiểu phép tắc, mong rằng Bích Chu cô cô chỉ điểm một vài, đừng để dân nữ dốt đặc cán mai chọc Hoàng Hậu nương nương không vui."

Bích Chu thấy dù chân đang bị thương nhưng nàng vẫn uốn gối hành lễ thật sâu với mình, từng câu nghiêm túc thỉnh giáo, lập tức tiến lên hai bước đỡ nàng dậy: "Cô nương là người có lòng, Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ rất thích. Nương nương rộng lượng hiền hoà, cô nương đừng lo lắng. Vậy ta lập tức sai người bẩm báo nương nương một tiếng rồi chúng ta đến tiền viện thỉnh an."

Nàng ấy nói rồi đỡ lấy Quý Vân Lưu đi đến phía sau bình phong, để nha hoàn một lần nữa đổi cung trang, chải lại búi tóc.

Xiêm y là suốt đêm sửa lại, tú nương trong biệt viện khéo tay, lấy đồ mới dự phòng trong biệt viện sửa lại một đêm, đã sửa thường phục trong cung thành kích cỡ thích hợp.

----------------------



Bài thơ

Đề đô thành nam trang [Đề tích sở kiến xứ]

Khứ niên kim nhật thử môn trung,

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.

Nhân diện bất tri hà xứ khứ,

Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.

Dịch nghĩa

Năm trước ngày này ngay cửa này,

Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau.

Mặt người chẳng biết đã đi đâu,

Vẫn hoa đào năm ngoái đang cười giỡn với gió xuân.

Dịch thơ

Năm ngoái hôm nay cũng cửa này,

Hoa đào má phấn đỏ hây hây.

Người đi đâu mất, còn hoa đó,

Ghẹo gió đông cười hoa ngất ngây.

Theo Tình sử của Phùng Mộng Long, Thôi Hộ nhân tiết thanh minh một mình đi chơi về phía nam đô thành, thấy một ấp trại chung quanh đầy hoa đào. Thôi Hộ gõ cửa xin nước uống, một người con gái mở cổng, hỏi tên họ rồi bưng nước đến, người con gái sắc đẹp đậm đà, duyên dáng, tình ý, dịu dàng kín đáo. Năm sau, cũng vào tiết thanh minh, Thôi Hộ lại đến tìm người cũ thì cửa đóng then cài, nhân đó mới đề lên cánh cửa bên trái bài thơ này. Người con gái xem thơ, nhớ thương rồi ốm chết. Chợt Thôi Hộ đến, nghe tiếng khóc bèn chạy vào ôm thây mà khóc. Người con gái bỗng hồi tỉnh rồi sống lại. Ông bố bèn đem cô gái gả cho Thôi Hộ. Cũng từ điển này, người ta thường ví mặt người con gái đẹp với hoa đào.

(Nguồn: thivien.net)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv