Hắn thấy tay chân và thân thể nàng mềm nhũn, đứng dậy rất cố sức, bèn cúi người về phía trước, đưa tay ôm sau lưng nàng đỡ nàng dậy, tay bên kia đưa qua, đút nước cho nàng. Quý Vân Lưu cúi đầu khẽ nhấp nước trong chén.
Ngọc Hành nhìn đôi môi hồng nhạt của nàng nhấp miệng chén, từng ngụm từng ngụm uống nước bên trong, hầu kết giật giật. Hai người cách nhau quá gần, da thịt tuyết trắng mượt mà, dáng vẻ đôi môi kiềm diễm ướt át sau khi dính nước toàn bộ ngừng trong mắt hắn. Rõ ràng lúc trước khi ở nhà gỗ đút nước, hắn cũng không cảm thấy miệng khô lưỡi khô như vậy.
Dời mắt đi, ánh mắt Ngọc Thất nhìn tay đang duỗi ra bên ngoài của nàng, mở miệng hỏi một chút đề tài khác ngoài việc vì thăm nàng mà đến nơi này: "Quý Vân Lưu, cô từ đây đến đây?"
Không có tiếng đáp lại hắn, Quý Vân Lưu không tiếng động uống nước. Ánh mắt Ngọc Thất lại chuyển qua trên mặt, hỏi ra đáp án trong lòng chính mình muốn biết nhất: "Có phải cô thông hiểu phù thuật Đạo gia hay không?"
Quý Vân Lưu uống nước xong, quay đầu qua nhìn khắp nơi, "A!" một tiếng, đầu óc tỉnh táo, "Đây là đã trở lại rồi? Thất gia, chúng ta trở về khi nào?"
Trước mắt tầng tầng màn lụa, lò huân hương trước giường đều đúc từ vàng. Trong bình sứ lớn năm màu ở góc tường cắm hoa đào hồng phấn đẹp vô cùng. Mùi hoa nồng đậm và mùi huân hương từng đợt tràn vào mũi. Không hổ là biệt viện hoàng gia, đãi ngộ này thật đúng là không giống với giường đất gì đó.
"Trong khi cô hôn mê, thị vệ của ta tìm được chúng ta, sau đó, chúng ta đã trở lại." Con ngươi yên tĩnh sạch sẽ của Ngọc Thất nhìn nàng, "Cô yên tâm, chuyện cô bị thích khách bắt đi, trong Tử Hà Quan không người nào biết."
Hắn đang nói cho nàng, hắn bảo vệ danh tiết của nàng không hao tổn gì. Thấy nàng vẫn đang quay đầu đánh giá phòng ốc như cũ, Ngọc Hành thu tay về, bước xuống giường đứng ở đầu giường. Hắn nắm lấy chén sứ nhìn nàng, lại mở miệng, "Lúc trước, ta thấy phù bình an ở bên ngoài căn nhà gỗ thợ săn kia, phù đó có phải do cô vẽ hay không? Có phải cô thông hiểu phù thuật của Đạo gia hay không? Cô vì sao lại thông hiểu phù thuật Đạo gia? Cô, rốt cuộc đến từ nơi nào?"
Ánh đèn mờ ảo xuyên thấu qua lớp sa đỏ của chiếc đèn cung đình tinh xảo đẹp đẽ, chiếu xuống trên mặt hai người. Mùi hương nhàn nhạt quấn quanh truyền đến.
"Thất gia có nhiều vấn đề như vậy..." Quý Vân Lưu thu hồi ánh mắt, cười cười nhìn hắn, "Coi như ta nói thật, Thất gia sẽ tin sao? Hay là, Thất gia sẽ nhìn chằm chằm chiếc cổ tinh tế của ta rồi vươn tay lần nữa?"
Giọng nói tuy nhỏ nhưng từng chữ rõ ràng. Ánh mắt Ngọc Hành giật giật, nhàn nhạt nhíu mày lại. Khi đó, thì ra nàng còn tỉnh...
Quý Vân Lưu nghiêng đầu, thu tay phải đặt trước mắt chính mình. Nàng nhìn đường sinh mệnh trong tay, tiếp tục nói: "Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Thất gia để ý chính là nghiệp lớn khát vọng, lòng dạ Nghiêu Thuấn*, ta là ai, rốt cuộc đến từ nơi nào... Những thứ này thì có liên quan gì, sao cần thiết nói đến chứ? Tóm lại, ta và Thất gia cũng là bèo nước gặp nhau."
*Vua Nghiêu và vua Thuấn là hai trong năm vị Ngũ Đế cai trị vùng đất Trung Hoa thời cổ đại, được hậu thế ca ngợi là những vị vua tài giỏi và đức độ. Sự cần mẫn và lòng nhân từ của hai vị vua này được xem là kiểu mẫu cho những bậc vua chúa đời sau noi theo.
(Nguồn: wikipedia)
Ừm, đường sinh mệnh kia còn dài, ít nhất sẽ không chết ở chỗ này. Nàng chính là có thói ở sạch đối với lòng tin tưởng và tình cảm, thế nào? Đánh chết ta sao?
Ngọc Thất quen nhìn nàng tùy tiện khoe khoang khoác lác, lúc này, còn chưa phản ứng gì với việc nàng đoan trang nghiêm túc, đã thấy nàng co rụt thân thể vào trong chăn, nằm xuống một lần nữa. Ánh mắt nàng đối diện hai mắt Ngọc Thất, không né không tránh, biểu tình cực kỳ điềm đạm, nhẹ giọng nói: "Lúc trước, đa tạ Thất gia ra tay cứu giúp. Ân cứu giúp không có gì báo đáp, chỉ có thể khắc ghi vào ngũ tạng, mong rằng Thất gia bao dung." Nói xong, nàng nhắm mắt xoay người qua, bóng dáng nhỏ xinh để lộ ra vài phần ngạo khí thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Ngọc Hành đứng ở cạnh giường, nhìn gáy người này. Trên mặt hắn lạnh lẽo, đôi tay ở trong tay áo rộng lại nắm chặt thành nắm đấm. Hắn sao có thể không thấy! Trong đôi mắt đào hoa như nước hồ mùa xuân kia, vừa rồi hoàn toàn không có ý cười, bên trong lộ ra chính là vẻ đạm mạc xa cách! Người này, người này...
Hai lần mở miệng đùa giỡn chính là nàng, mở miệng hôn mình chính là nàng, biểu lộ yếu thế nằm sau lưng hắn khóc thút thít chính là nàng, nhiều lần dùng đôi mắt to ngập nước, hàm chứa ý cười nói đa tạ vẫn là nàng! Hiện giờ, hiện giờ, người này thế mà muốn giống như cách nàng đã đối xử với Trương Nguyên Hủ, muốn nàng và hắn đoạn tuyệt lẫn nhau?
Đôi môi Ngọc Thất mím chặt, bả vai phập phồng, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận, phừng phực tận trời, "Rầm" một tiếng, đập nát chén sứ trong tay.
"Quý Vân Lưu..." Rồi sau đó, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn muốn nói cái gì? Hắn muốn nói cái gì? Nói không cho phép nàng lộ ra biểu tình xa cách như vậy với chính mình? Nói nàng không thể coi hoàng quyền như không, không thể tự cho rằng bản thân nàng rất cao ngạo trước mặt hắn? Người này, người này thế mà chỉ cần nói mấy câu và một ánh mắt đã đảo loạn tâm thần hắn!
Tiếng nói hoàn toàn ngăn lại, Ngọc Hành ném vỡ chén sứ, cuối cùng cái gì cũng không nói ra, nhanh chóng ra khỏi buồng trong, vài bước đi khỏi thượng phòng. Quý Vân Lưu không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm màn gấm, thong thả chớp chớp hai mắt. Thất hoàng tử hô to tên nàng một tiếng rồi chạy... Không phản bác không mắng chửi không đuổi nàng đi. Triển khai này, hình như không đúng lắm...
Tiểu nha hoàn thỉnh an bên ngoài nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng lớn, thấp giọng hô một tiếng. Bọn họ vừa định nói gì đó, lại chỉ thấy áo choàng đen giống như gió, trực tiếp phất qua trước mắt đám người bọn họ, dừng cũng không dừng. Bước chân Ngọc Hành không ngừng, sải bước, một đường ra khỏi viện Minh Lan.
Ninh Thạch đi theo phía sau hắn, nhìn bước chân như bay của chủ tử nhà mình, mày nhăn lại, không nói lời nào. Thiếu gia nhà mình rốt cuộc ở sương phòng nói gì với Quý cô nương? Lại là nguyên nhân gì khiến thiếu gia hiện giờ suy nghĩ phiền não?
Hồng Xảo nghe trong phòng "Rầm" một tiếng, rồi thấy Thất hoàng tử mang theo cả người lạnh lẽo ra khỏi viện Minh Lan, đợi không còn nhìn thấy bóng dáng ngài ấy nữa, cả người nhảy dựng lên cũng quên tất cả phép tắc, trực tiếp chạy vào trong phòng. Một tiếng kia rốt cuộc là chuyện thế nào, không phải là trong khi cô nương nhà nàng ngủ say, Thất hoàng tử giết người diệt khẩu chứ!
Bích Chu rốt cuộc trầm ổn hơn nhiều, hơn nữa thấy bước chân Ngọc Thất vừa rồi giống như đạp gió, chuyện đầu tiên là quay đầu phân phó trái phải: "Chuyện tiếng vang trong phòng này, nếu bản thân Thất điện hạ không tự nhắc tới với Hoàng Hậu nương nương, các ngươi đều không thể tự cho là thông minh đi bẩm báo nương nương."
Mấy nha hoàn bà tử khom người trả lời. Nha hoàn bà tử trong biệt viện tuy không phải điều từ trong cung ra, nhưng người hầu hạ hoàng gia, ai không muốn làm hết phận sự bổn phận?
Bích Chu dặn dò xong mới nhấc làn váy lên, rảo bước tiến vào trong phòng. Nàng ấy vén rèm lên, thấy Hồng Xảo đang cẩn thận nhặt mảnh nhỏ bên giường, lại thấy người trên giường đắp chăn mỏng, đang nhắm mắt ngủ, không biết khi Thất hoàng tử lại đây, nàng đã tỉnh hay vẫn ngủ như cũ. Bích Chu nắm khăn nhìn Hồng Xảo đang chuyên chú và nhẹ nhàng thu dọn, trong lòng than khẽ.
Vô luận người trên giường đã tỉnh hay còn ngủ, những ngày sau này của nàng sợ rằng đều sẽ không yên lặng. Thất hoàng tử là đương kim hoàng tử, hiện giờ tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua việc nam nữ khắc cốt, không lý giải rõ tình ý trong lòng chính mình. Nhưng người xuất thân hoàng gia, đợi y chải vuốt rõ ràng những ý muốn đó, vị Quý cô nương này nào còn có thể bình yên mà giận dỗi khiến Thất hoàng tử khó coi rời đi.