Tần nhị nương tử hệt như không nghe thấy lời này, duỗi tay nắm lấy tay Tống Chi Hoạ rồi bắt mạch. Mạch đập có lực, nhịp đập lưu loát, như châu lăn mâm ngọc, xác thật là hỉ mạch, nhưng trong đó lại mang theo hiện tượng ứ đọng, khí huyết không tràn đầy.
"Một lang băm nửa mùa như cô cũng muốn bắt mạch thay ta?" Thấy Tần Thiên Lạc không mở miệng, Tống Chi Hoạ một phen hất tay nhị nương tử ra, đứng lên vỗ về bụng: "Ta mang thai chính là con nối dõi hoàng gia! Là trưởng tôn hoàng gia đấy! Cô tính thứ gì, một phu nhân từ tứ phẩm mà thôi... Ninh thế tử lại tính là cái gì, một gã võ tướng hèn..."
"Tống di nương, thân thể ngài không khoẻ, chúng ta nhanh trở về thôi." Nha hoàn bên cạnh vội vàng lại đây đỡ Tống Chi Hoạ. Tống di nương đã điên rồi nhưng nàng còn chưa điên, không thể để nàng ta tiếp tục nói năng linh tinh.
"Tống di nương," Tần nhị nương tử cũng đứng lên, "Thai tượng của cô không quá ổn, vẫn nên sớm trở về nằm trên giường tĩnh dưỡng đi."
Tống Chi Hoạ cảm thấy vòng huyết ngọc bị tay áo che khuất lộ ra độ cong kia càng có hương vị khoe khoang giấu đầu lòi đuôi. Nàng ta một cú nhào qua nắm lấy tay Tần nhị nương tử: "Có phải cô đã sớm dùng thủ đoạn đê tiện lén lút trao nhận với Ninh biểu ca hay không?"
"Tống di nương, mong cô tôn trọng cô nương nhà tôi một chút!" Lưu Nguyệt đẩy tay Tống Chi Hoạ ra, cánh tay che trước mặt hai người: "Cô nương nhà tôi không phải ai cũng có thể chạm vào!"
Nước mắt Tống Chi Hoạ lăn xuống: "Ta so với cô chỉ thua ở một điểm gia thế mà thôi... Ta sinh ở nhà như vậy lại không phải ta sai... Ta so với cô chỉ thiếu một người cha là tể tướng mà thôi..."
"Tống di nương," Tần Thiên Lạc trước nay miệng không lưu tình. Nàng ấy đứng sau cánh tay Lưu Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng: "Mọi việc quả hôm nay, tất có nhân hôm qua. Một người vô luận làm cái gì, nếu đã làm thì phải thừa nhận phần quả này. Ngày đó cô đã cam tâm tình nguyện thành thiếp thất Cảnh Vương, hà tất ở chỗ này khóc lóc nói chính mình ái mộ Ninh thế tử, không phải có vẻ quá giả quá dối trá sao? Cô lại muốn làm cho ai xem?"
"Ta là bị người lừa gạt..." Tống Chi Hoạ hô lên một tiếng nhưng thấy Tần Thiên Lạc không quay đầu lại đã đi rồi. Nói nhiều với người như vậy dơ chính là miệng nàng.
......
Trở lại trong sảnh, Văn Thuỵ Huyện Chúa đã niệm xong bài từ khen ngợi, Tần nhị nương tử sai người bẩm báo tình trạng của Tống Chi Hoạ cho lão phu nhân rồi đứng một bên mãi đến khi kết thúc buổi lễ.
Hai người trở lại viện Yêu Nguyệt, nhị nương tử trực tiếp kể lại mạch tượng nàng ấy khám ra.
"Quả nhiên như thế." Quý Vân Lưu nói. "Có thể giấu giếm được mọi người mà chính người mang thai cũng không thể phát hiện, đây là thần trùng cổ."
"Thần trùng cổ?" Tần nhị nương tử hoảng sợ, "Thế nhưng có người dùng loại tà pháp bàng môn tả đạo này mưu hại hoàng gia!"
Cổ này nàng ấy cũng từng nghe qua, là một loại cổ thuật của Miêu Cương. Nghe nói thần trùng kia là vương trong trăm trùng, có thể trưởng thành trong bụng người, hấp thụ tinh huyết cơ thể. Chỉ sợ ngày đẻ non cũng chính là ngày tính mạng Tống di nương kết thúc.
"Việc hoàng gia chúng ta không nhúng tay được, vậy để Ninh biểu ca tiết lộ chuyện này cho Thái Tử đi thôi." Quý Vân Lưu nói.
Tần nhị nương tử gật đầu. Động tác của nàng ấy rất nhanh, hôm sau đã kể lại chuyện này cho Ninh Mộ Hoạ. Ninh thế tử âm thầm điều tra chuyện dầu hạt bông. Chỉ là hắn cũng không thể trực tiếp đến Đông Cung kiểm tra, cho nên bắt đầu từ những ca cơ và người hầu lúc trước Thái Tử trục xuất. Vì số lượng quá nhiều lại phân tán, điều tra rất tốn sức người sức của.
Lúc này, Ngọc Hành viết một phong thư, uỷ thác tâm phúc đưa ấn nhỏ tuỳ thân của hắn đến. Dựa vào ấn nhỏ này, Quý Vân Lưu có thể điều động người và tài lực của Thất hoàng tử phối hợp với Ninh Mộ Hoạ đi điều tra việc này.
Vốn dĩ, Quý Vân Lưu cho rằng phu quân nhà mình có được tài lực của Quân gia, mặc dù không giàu khắp thiên hạ cũng có thể nổi danh trên bảng xếp hạng Forbes* cổ đại. Nàng nào biết, khi bảo Cửu Nương đến tiền trang hỏi bạc mới biết được bạc trong tiền trang của Thất hoàng tử vậy mà còn không nhiều bằng tiền riêng của chính mình!
*Forbes: công ty xuất bản và truyền thông của Mỹ. Forbes tạo ra nhiều danh sách với những chủ đề khác nhau, danh sách được biết đến nhiều nhất có lẽ là Danh sách tỷ phú.
(Nguồn: Wikipedia)
"Trước đó, Mục Vương điện hạ nuôi ba trăm tử sĩ tại thôn trường Tây Nam ngoài thành. Toàn bộ những người này đều là Thất gia tự nuôi. Sau đó, đã chết gần trăm tử sĩ, phí dụng trợ cấp cho nhà bọn họ cũng đều cần đưa ra số tiền lớn... Mỗi năm tử sĩ đều là một phần chi tiêu không nhỏ." Cửu Nương đứng một bên, tỉ mỉ tính toán chi tiêu của Thất hoàng tử, "Còn phải dùng vào lễ sinh nhật của một số triều thần trong triều, phí dụng khơi thông, phí dụng cho một số mối quan hệ các quận các huyện... Hiện giờ, đất phong Ba Thục của Mục Vương điện hạ còn phải khơi thông tuyến đường thương nghiệp. Nếu không phải Quân gia chống đỡ, chỉ sợ trong tiền trang của Mục Vương điện hạ càng không có ngân lượng dư thừa."
Một chậu nước lạnh tưới diệt giấc mộng phú hào địa chủ. Quý Vân Lưu nhìn hai vạn lượng ngân phiếu trong tiền trang, quả thực cảm thấy phu quân của mình nghèo đến độ có thể ăn đất... Mở công ty và dựng quốc gia quả nhiên không giống nhau...
Vì sinh hoạt tốt đẹp về sau, nhà hàng buffet này vẫn nên mở cửa sớm một chút!
Vốn dĩ Ninh Mộ Hoạ còn tưởng rằng Mục Vương tuổi nhỏ, dù để ý ngôi vị Hoàng Đế cũng còn chưa có thành tựu. Lại không ngờ Quý lục nương tử cầm ấn nhỏ của Mục Vương thì có thể điều động mấy trăm tử sĩ và thám tử hỗ trợ. Ninh thế tử quả thật cảm thấy nhà Mục Vương nền tảng phong phú, không phải chính mình có khả năng theo kịp!
......
Qua lễ cập kê không lâu, hôn kỳ của tứ nương tử Quý Vân Vi theo sau cũng tới. Ngày thêm trang, mọi người đều chìm trong không khí vui mừng rạng rỡ.
Tần nhị nương tử tặng cho tứ nương tử bộ trang sức hồng bảo thạch. Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Quý Vân Vi khi thu được lễ thêm trang, nàng ấy thật ra không ngượng ngùng: "Sau khi ngươi thành thân, không lâu chính là ta. Ta sẽ không giễu cợt ngươi. Có qua có lại, đến lúc đó, ngươi cũng đừng giễu cợt ta."
Một ngày trước khi Quý Vân Vi xuất giá, Quý Lục và nàng ấy hai tỷ muội lần đầu cùng ngủ một giường. Hai người nằm thẳng trên giường, trò chuyện tâm sự hơn nửa đêm. Phần lớn đều là Quý Tứ nói, Quý Vân Lưu nằm bên cạnh lẳng lặng nghe.
Nói đến nói đi, Quý Vân Vi cũng là sợ ngày mai sẽ ngang trời lọt ra một người tới quấy rối giống như trong lễ cập kê của chính mình. Mãi đến khi Quý Vân Lưu mở miệng nói, chính mình đã thay nàng ấy tính một quẻ, ngày mai tất nhiên sẽ không có sai lầm, lúc này, tứ nương tử mới an tâm mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ.
Tiệc xuất giá của nhà gái bày lúc sáng sớm. Hôm nay, đều là một số họ hàng ở Quý phủ hỗ trợ, nam nhân bên ngoài đều là phu quân của cô nương Quý phủ. Học sinh nhà nghèo đính hôn với ngũ cô nương, còn có Trương tam lang đính hôn với Quý Thất cũng tới. Duy chỉ có Thất hoàng tử còn ở Giang Hạ.
Quý phủ vốn là nhà nghèo, họ hàng không nhiều lắm, cô nương trong phủ cũng không nhiều lắm. Lão phu nhân vì náo nhiệt cũng không để nam nữ quyến tách ra, chỉ dùng bình phong ngăn cách là được rồi.
Ngũ nương tử ngồi bên cạnh Quý Vân Lưu, thường sẽ nắm khăn vặn một chút, sửa ống tay áo một chút, còn sẽ nói một câu không biết bên chỗ tứ tỷ tỷ thế nào rồi với Quý Lục.
Quý Vân Lưu nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng ấy, thấp giọng cười nói: "Ngũ tỷ tỷ đừng khẩn trương. Ngũ tỷ tỷ nhà ta xinh đẹp như hoa lan, ngũ tỷ phu thấy tỷ chỉ sợ mắt cũng dời không ra... Ta mới vừa liếc thấy ngũ tỷ phu, huynh ấy hào hoa phong nhã, nhất định là một vị quân tử nhẹ nhàng. Tỷ và ngũ tỷ phu trai tài gái sắc, nhất định tốt tốt đẹp đẹp bạc đầu đến già."
Mặt ngũ cô nương đỏ hồng, nhỏ giọng oán trách nói: "Ta mới không khẩn trương..." Thấy Quý Lục cười duyên nhìn chính mình, nàng ấy rũ đầu xuống thừa nhận nói, "Lục muội muội, muội không biết, trong lòng ta lo lắng..." Nàng chỉ là một thứ nữ, vị hôn phu của nàng tuy trong nhà nghèo khó, nhưng rốt cuộc là tiến sĩ. Suy nghĩ vì gia tộc về sau, ai cũng không muốn cưới một thứ nữ.
"Không cần lo lắng," Quý Vân Lưu cười nắm lấy tay nàng ấy, "Tỷ cũng ưu tú giống vậy."
Không biết vì vị lục muội muội này là Thất hoàng tử phi sau này, hay là con ngươi của nàng quá mức nghiêm túc và chuyên chú, phần lo âu bất an kia trong lòng ngũ nương tử chậm rãi đã bị xoá tan. Nàng ấy cầm tay Quý Vân Lưu cười nói: "Lục muội muội và Mục Vương điện hạ mới là trai tài gái sắc..."
Không nói đến Thất hoàng tử còn tốt, nói đến Ngọc Hành, Quý Vân Lưu bỗng nhấp miệng khổ sở. Nàng nhớ nhung, nàng tưởng niệm, nàng nhớ mãi không quên a! Thật là vi y tiêu đắc nhân tiều tuỵ a*!
*Trích từ "Điệp luyến hoa" của Liễu Vĩnh.
Quý Ngũ và Quý Vân Lưu đang trò chuyện thì có hai người từ chỗ cửa trong chạy tới. Gã sai vặt chạy chậm về hướng nam quyến bên kia còn nha hoàn chạy về hướng lão phu nhân, nói nhỏ bên tai bà một câu.
"Thật sự?" Quý lão phu nhân thần sắc kích động, liên tục nói, "Nhanh mời vào, nhanh!" Nói, bà vội vàng đứng lên, vẫy tay bảo nha hoàn lại đây chỉnh ống tay áo cho chính mình.
"Lão phu nhân?"
"Tổ mẫu?"
Nữ quyến đang ngồi khó hiểu liên tiếp đặt câu hỏi, lại thấy bên phía nam quyến tất cả cũng đứng lên.
Lão phu nhân nói: "Mục Vương điện hạ đến phủ chúc mừng. Các con cũng chỉnh sửa xiêm y, đừng để mất lễ nghĩa."
"Mục Vương..." Toàn bộ mọi người đều chuyển mắt hướng về phía lục nương tử. Quý Vân Lưu đứng lên, cảm giác vui sướng tràn đầy cả khuôn mặt.
Trong nháy mắt, Mục Vương đã từ chỗ cửa trong được người nghênh đón vào. Hắn đầu đội tử kim quan khảm ngọc, thân mặc quần áo tơ lụa màu tím thêu tơ vàng, eo buộc đai bạch ngọc. Trong nắng sớm, người này giống như châu báu nổi danh biết di động, chậm rãi tới trước mắt mọi người.
Toàn bộ mọi người trong sảnh hành lễ. Thất hoàng tử dừng bước ở đằng kia, cười nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ, bổn vương sau này cũng là con rể Quý phủ, giữa người trong nhà tự nhiên không cần đa lễ."
Hắn tuổi nhỏ, vẻ mặt như gió mát phất qua, một thân khí chất cao quý không giống người thường. Lời này hệt như một dòng suối ngọt thấm vào trái tim mọi người Quý phủ.
Lục nương tử nhìn hắn chỉ cảm thấy linh hồn chính mình xuất khiếu, đi theo bóng dáng của Thất hoàng tử phiêu đãng bay ra. Ánh mắt nàng sáng quắc như ánh mặt trời nóng bỏng bắn thẳng đến không sao ngăn cản. Trong lòng nàng kích động đến thiếu chút nữa không nhẫn nại được, nhào lên trước mặt mọi người. Trai đẹp giàu có ra vẻ, quả nhiên có thể khiến người háo sắc tan xương nát thịt cũng không sợ!
Ngọc Hành nói xong câu này cũng ngừng ánh mắt trên mặt Quý Vân Lưu, con ngươi đen nhánh giống như sao trời trên cao. Hai người hai tháng không gặp, lúc này vừa thấy tựa củi khô gặp lửa bốc, hừng hực thiêu đốt đến nỗi khiến trong lòng mỗi người ngứa ngáy không yên.
Nhưng trước mặt mọi người, nỗi khổ tương tư khiến người hao gầy này còn phải tạm gác lại. Hai người tâm linh tương thông dời ánh mắt đi. Rồi sau đó, mọi người thấy Thất hoàng tử đi đến chỗ nam quyến sau bình phong vào chỗ ngồi.
Có người chưa bao giờ nhìn thấy Mục Vương, chỉ cảm thấy lần này vừa thấy quả thật khiến người kinh ngạc. Hoá ra, nhi tử thứ bảy của hoàng gia nổi bật bất phàm như thế, lục nương tử Quý phủ thật là có phúc, được Hoàng Thượng tứ hôn cùng nhân vật như trích tiên giống Thất hoàng tử vậy.
Chầu yến hội này sau khi có Thất hoàng tử gia nhập trở nên càng thêm náo nhiệt. Chúng tỷ muội Quý phủ ăn lót dạ một chút rồi đến nội viên đưa gả. Rất nhanh tới giờ lành, nha hoàn tiền viện đầy mặt vui mừng chạy như bay đến: "Tân lang tới tồi, tân lang tới rồi..."
Mọi người cùng nhau đưa tân nương ra khỏi khuê các. Tân lang Quân Tử Niệm dường như trong mấy ngày ở núi Tử Hà đã học được tinh tuý trong phong tục của người dân kinh thành từ trên người Thất hoàng tử. Lúc đón dâu, hắn ngồi trên ngựa, gương mặt ửng hồng lại không hoảng hốt. Khi mang theo kiệu hoa rời đi, hắn chắp tay tạ lễ nửa điểm không run tay.
Trước cửa lớn Quý phủ rải mấy sọt tiền đồng thật dày, náo nhiệt một trận. Sau đó, mọi người lần lượt vào lại phủ.
Quý Vân Lưu vào cửa trong, bước lên hành lang đi về hướng viện Yêu Nguyệt. Khi qua chỗ rẽ, từ sau cửa thùy hoa đột nhiên vươn ra một bàn tay nắm lấy cánh tay lục nương tử dùng sức kéo một cái, kéo cả người nàng đến sau cửa thuỳ hoa.
Quý Vân Lưu lưng dựa vào tường, đứng trong khuỷu tay Thất hoàng tử ngẩng đầu xem khuôn mặt gần trong gang tấc.
Ngày mùa thu nắng vàng rực rỡ, mùi hương hoa quế nồng đậm ngọt ngào từ ngoài tường lan toả vào. Thất hoàng tử bừng tỉnh nhớ tới, có một ngày sau buổi trưa, hắn cũng là như vậy mà kéo người vào sương phòng, đặt nàng trong khuỷu tay. Nàng cũng dùng đôi mắt đào hoa như vậy nhìn chính mình...
"Suy nghĩ cái gì?" Ngọc Hành thấy nàng mím môi si ngốc mà trông nhìn, không khỏi hỏi. Trong lòng lại trộm suy tư. Hắn ở Giang Hạ hai tháng, mỗi ngày đứng dưới nắng gắt, cả người đen đi không ít. Nữ nhi thích tuấn tú, cũng không biết Quý Lục có ghét bỏ hắn hay không.
Quý Lục ngửa đầu, trên mặt hiện ra vẻ buồn bực: "Ta suy nghĩ..."
Thất hoàng tử tập trung yên lặng nghe.
"Khi nào chúng ta mới có thể thành thân đây..." Lục nương tử hít sâu một cái, vẻ mặt đưa đám: "Ta cũng muốn thành thân..."
Ngọc Hành: ...
Mục Vương cúi người xuống, cầm lấy tay Quý Lục vừa vuốt ve nhẫn trên tay nàng vừa ghé vào bên tai nàng, dịu dàng cười: "Nàng lại dưỡng nhiều hơn. Sau khi thành thân, lúc chúng ta triền miên trắng đêm, đến lúc đó nàng không nhất định có thể chịu nổi."
Quý Vân Lưu chớp hai mắt, rồi tiếp tục chớp hai mắt, đều đã chớp mỏi mắt mới ngộ ra ý trong lời này của Thất hoàng tử. Má ơi, quả nhiên tài xế xuất hiện lớp lớp, tài xế nhỏ đánh loạn có thể đánh chết tài xế già! Sát thủ lái xe loạn trên đường cái quả thật quá khủng bố!
Mặc dù hành lang này chỉ thông đến viện Yêu Nguyệt, nhưng ở trong Quý phủ chàng chàng thiếp thiếp là cử chỉ không sáng suốt. Hai người nắm tay, dùng hai câu chuyện cười người lớn tố khổ tương tư rồi đường ai nấy đi.
Sáng sớm hôm nay, Mục Vương từ quận Giang Hạ về kinh, vừa trở về đã tới Quý phủ gặp người trong lòng nhân tiện chúc mừng, ngay cả trong cung cũng chưa đi. Giờ phút này đã gặp được người trong lòng, buông xuống nỗi nhớ nhung trong lòng, ra khỏi Quý phủ bèn đi thẳng đến hoàng cung.
Hoàng Đế ngồi sau bàn nghe Thất hoàng tử bẩm báo, lại thấy khuôn mặt đen đi không chỉ một chút của hắn, tình thương của cha cuồn cuộn dâng lên trong lòng: "Ở Giang Hạ vất vả không?"
Ngọc Hành tự nhiên quỳ xuống đất nói lời lấy lòng, tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần vì nước cúc cung tận tuỵ, sao có thể cảm thấy vất vả.
Dịch bệnh ở quận Giang Hạ đã được khống chế, Tần vũ nhân cũng sai người bày hai trận đạo pháp cầu mưa, toàn bộ thiên tai ở Trung Nguyên cũng đã giảm bớt. Tuần Án Trung Nguyên Tô Hải Thành hiện giờ bị cách chức đưa tới kinh thành chờ thẩm vấn.
Hoàng Đế vừa lòng hiệu suất làm việc của Thất hoàng tử, trực tiếp vung tay lên cho hắn về phủ nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày mai rồi lên triều. Đợi Thất hoàng tử vừa đi, Hoàng Đế nhìn sổ con dưới tay mà Tần vũ nhân đưa tới, nói muốn bế quan một năm, muốn huỷ bỏ đại hội đạo pháp mùa xuân sang năm, hỏi Tổng quản thái giám hầu một bên: "Có phải việc hôn nhân của Ninh Mộ Hoạ và Tần nhị nương tử đã gần kề hay không?"
Duyên Phúc nói: "Bẩm Hoàng Thượng, đúng là mười sáu tháng này."
"Ừm," Hoàng Đế lật lật quyển sách, "Chọn hai món vật phẩm trong nhà kho của trẫm đưa qua làm hạ lễ ban thưởng của trẫm đi."
Duyên Phúc cung kính lên tiếng, trong lòng lại nghĩ, chỉ sợ phủ Ninh Bá sau này cũng là từng bước thăng chức, ở kinh thành trở thành quan quý mới mà mỗi người bợ đỡ.
......
Ba ngày sau, ngày Quý Vân Vi và Quân Tử Niệm hồi môn, Quý Vân Lưu rốt cuộc từ trên mặt nàng ấy biết được cái gì gọi là hạnh phúc đến ngọt như mật đường. Thấy sắc mặt Quý Vân Vi cực tốt, Vương thị cũng buông tảng đá lớn trong lòng.
Quý Vân Lưu đang ở trong phòng nói chuyện riêng tư của nữ nhi cùng với tứ nương tử, bên kia, người cửa trong vội vàng tới bẩm báo nói Thẩm phu nhân nhà Thẩm Chiêm sĩ đã tới. Thẩm gia đúng là nhà cữu cữu ruột của lục nương tử. Ngày thường, Thẩm phu nhân cũng thường tới, nên hiện giờ không cần nghĩ nhiều, Quý Lục sai người mời bà ấy vào. Nhưng Thẩm phu nhân vừa mới theo nha hoàn vào phòng khách phía Tây, trực tiếp nhào đến Quý Vân Lưu, thê thảm khóc ròng nói: "Lục nương tử, con nhanh đi cứu cữu cữu của con!"