Cát Quẻ

Chương 316: Quý Tứ cập kê



Ngày Quý Vân Quyến hồi môn trên người mặc một bộ xiêm y màu son. Nàng ấy tân hôn ngọt ngào khí sắc hồng nhuận, cả người tươi sáng. Sau khi Trần thị thấy tức khắc buông tảng đá lớn trong lòng xuống. Sau khi tiễn nhị nương tử đi, đại phu nhân càng để bụng dạy dỗ và đốc thúc Quý Vân Lưu. Lục nương tử mỗi ngày luyện chữ luyện vẽ thêu đồ cưới quản sổ sách không nói, còn phải luân phiên đắp mặt nạ thân thể, luân phiên tắm nước ấm nước lạnh, kiêng tất cả đồ ngọt cay...

Mỗi khi đêm khuya, hạ nhân viện Yêu Nguyệt luôn nghe thấy tiếng lục nương tử ngửa mặt lên trời thở dài: Đã nói dạo chơi công viên bắt bướm, đánh mạt chược qua ngày... Quả nhiên cảnh ấy chỉ tồn tại trong phim truyền hình thôi!

Ngày vội vàng lướt qua, rất nhanh đã nghênh đón lễ cập kê của Quý Vân Vi.

Quý phủ hiện giờ là nhà quan đang nổi bật trong triều, nên ngày lễ cập kê này náo nhiệt giống như đích trưởng nữ của một vài vị quan to nhất phẩm. Tần nhị nương tử, Văn Thuỵ Huyện Chúa, còn rất nhiều tiểu nương tử, sôi nổi làm khách quý đến tham gia.

Trong sảnh chính, khách quý như mây, hoặc ngồi hoặc đứng nhưng đều phủ trong không khí vui mừng mênh mông, thật tình chúc phúc.

Tần Nhị và Quý Lục đứng một bên nhìn nhị phu nhân búi tóc tứ nương tử thành một búi, ngay sau đó lại dùng một chiếc trâm cắm lên búi tóc, nhị nương tử thấp giọng nói: "Sư cô bà, người nói hôm nay Tống di nương sẽ đến sao?"

Nghi thức đều đã bắt đầu rồi, người này chắc sẽ không tới. Quý Vân Lưu hé miệng, vừa định nói đã nghe thấy người cửa trong chạy chậm đến trước mặt Quý lão phu nhân, ghé vào bên tai nói nhỏ một tiếng. Ngay sau đó, sắc mặt lão phu nhân nghiêm nghị đứng lên, rồi kế tiếp, ngoài sảnh truyền tới một tiếng quát lớn: "Trong bụng ta chính là con nối dõi hoàng gia, ai dám động đến bụng của ta một chút thử xem! Tránh ra!"

Giọng nói này không phải chính là biểu cô nương Quý phủ? Mọi người trong sảnh thấp giọng nghị luận sôi nổi. Khuôn mặt Vương thị xanh mét, sự tức giận toả ra bốn phía. Quý Vân Vi bị quấy nhiễu như vậy, trong lòng vốn cũng không vui. Nhưng thấy mẫu thân nhà mình giận đến mức gân xanh cũng nổi lên, lại không chấp những mặt khác, đứng lên duỗi tay trấn an mẫu thân nhà mình: "Mẫu thân, tạm thời đừng nóng nảy, ở đây có nhiều khách quý như vậy."

"Chỉ là một thiếp thị, thế nhưng, còn..." Móng tay của nhị phu nhân đều phải đâm nát bàn tay chính mình.

Tần nhị nương tử đứng bên cạnh Quý Vân Lưu nói nhỏ: "Phản tặc kia chọn xuống tay với di nương cũng không chọn người thông minh lanh lợi một chút. Chỉ người giống như Tống di nương, sợ rằng còn chưa tới ngày sinh của Hoàng Thượng, phỏng chừng bản thân nàng ta đã lộ ra dấu vết trước."

Quý Vân Lưu cũng cạn lời. Lúc trước, nàng chỉ cảm thấy lòng tự trọng của biểu cô nương quá mạnh, lại tham lam phú quý nhà người ta mà thôi. Từ sau khi đẩy ngã gã sai vặt ở phủ Ninh Bá lộ ra khuyết điểm, nàng ta lập tức buông thả chính mình. Thật là làm khó nàng ta, ngay cả kịch bản của pháo hôi sống không quá ba tập trong phim cung đấu cũng lần mò rõ ràng.

Quý lão phu nhân đứng nơi đó, nhìn Tống Chi Hoạ một thân đỏ tím ưỡn bụng còn chưa hiện, da đầu nổ tung, toàn bộ gương mặt đen thui, biểu tình cũng không khác biệt bao nhiêu với Vương thị. Còn chưa đợi đám người đến gần hành lễ, lão phu nhân lạnh giọng căn dặn đằng xa: "Người tới, mời Tống di nương phủ Cảnh Vương ra ngoài!"

"Tổ mẫu!" Tống Chi Hoạ mở to mắt, rõ ràng không tin Quý lão phu nhân muốn đuổi nàng ta ra, "Hôm nay tứ muội muội cập kê, cháu gái tới..."

"Thất thần làm gì, không nghe thấy lão phu nhân nói sao!" Vương thị cắn răng tiếp một câu: "Mời Tống di nương ra ngoài!" Một thiếp thị mà thôi, vừa mang thai con nối dõi hoàng gia đã coi bản thân là Vương phi? Mặc dù là Vương phi, khi tiểu nương tử kết thúc buổi lễ, có người nghênh ngang nửa đường kiêu ngạo mà vào như vậy sao?! Trong thiên hạ không có chuyện như vậy! Nhị phu nhân tức giận đến nỗi phổi cũng nứt ra rồi!

Trước đó, bọn nha hoàn còn không dám ngăn cản nhiều, lúc này thái độ cứng rắn, tay duỗi ra lập tức nói: "Tống di nương, mời ngài..."

"Ta ta ta..." Tống Chi Hoạ nhìn xem Quý Vân Vi rực rỡ đứng giữa mọi người trong sảnh, lại nhìn Tần Thiên Lạc tự nhiên hào phóng cách đó không xa, bỗng nhiên ưỡn thẳng bụng, giương giọng nói: "Ta chính là người phủ Cảnh Vương!"

Một câu này chấn động đến toàn bộ nữ quyến trong sảnh. Mỗi người nâng khăn che miệng xuỳ xuỳ cười lên, có mấy vị phu nhân trực tiếp cười ra tiếng: "Thật là hay cho một thiếp thị phủ Cảnh Vương! Ta thật mở mang kiến thức."

"Còn không phải à, lối hành sự và phép tắc của phủ Cảnh Vương càng thêm không giống người thường."

Nha hoàn Quý phủ ngoảnh mặt làm ngơ, bất động không nhường, tiếp tục duỗi tay: "Tống di nương, mời ngài..."

Tống Chi Hoạ ngậm miệng cắn môi, khó chịu không cách nào kể ra. Trong lòng nàng ta không ngừng nói cho chính mình: Chuyện này không có gì, chỉ cần chính mình sinh ra trưởng tử, những người này sẽ không xem thường mình nữa. Nàng ta giậm chân, trực tiếp xoay người bèn đi rồi.

Lễ cập kê tiếp tục tiến hành. Tán giả* tiếp tục tán tụng khúc lễ, mọi người không hề chú ý đến một thiếp thị mất mặt xấu hổ như thế.

*Tán giả: người chủ trì lễ cài trâm cho các cô gái.

(Nguồn: baidu)

Mắt thấy biểu cô nương đi đến dưới bóng cây, Quý Vân Lưu nương theo sự che lấp của Tần Thiên Lạc, nghiêng người chắp tay trong tay áo, làm mấy thủ thế cực nhanh. Nàng đây là mượn nơi tụ âm hơi sửa lại vận thế của Tống Chi Hoạ giống lúc trước trong núi Tử Hà mà thôi. Rồi sau đó, biểu cô nương bên kia dường như chân mềm đi một chút, lảo đảo về phía trước một bước.

"Tống di nương, ngài không có việc gì chứ?" Bên ngoài truyền đến giọng điệu quan tâm của nha hoàn phủ Cảnh Vương.

Quý Lục nhìn thoáng qua Tần nhị nương tử. Nhị nương tử lập tức hiểu ý cười một tiếng, không tiếng động nói: Đa tạ.

Ngay sau đó, nàng ấy từ phía sau đám người vòng qua, khi nha hoàn vội vàng lại đây bẩm báo lão phu nhân Tống di nương suýt té ngã trong phủ, nhị nương tử tiến lên tự đề cử chính mình, nói: "Lão phu nhân, vãn bối hiểu sơ chút y lý, xin để vãn bối đi trước xem Tống di nương có đáng ngại hay không."

Dù chỉ là một thiếp thị, nhưng mang thai lại là con nối dõi hoàng gia, lão phu nhân cũng không muốn gặp phải phiền toái lớn nên dĩ nhiên gật đầu đồng ý.

Nha hoàn đỡ Tống Chi Hoạ ngồi vào bàn đá dưới bóng cây bên cạnh. Tống di nương cảm thấy chính mình hình như bị động thai. Thấy nơi xa Lưu Nguyệt mang theo Tần nhị nương tử lại đây, động thai càng thêm nặng. Nàng ta nâng một tay lên đặt vào tay nha hoàn bên cạnh rồi muốn đứng lên rời đi.

"Tống di nương đừng di chuyển nữa thì tốt hơn. Ta thấy sắc mặt cô không tốt, vẫn nên nghỉ ngơi trước." Nhị nương tử chậm rãi đến đây, cười tươi đẹp, "Ta cũng coi như bệnh lâu ngày thành y, hiểu chút y lý. Giờ phút này chờ ngự y đến cũng cần chốc lát. Ta thay Tống di nương xem mạch một chút được chứ?"

Tống Chi Hoạ cảm thấy ba chữ "Tống di nương" Tần Thiên Lạc thốt ra rất chói tai. Nàng ta giật giật miệng, muốn một ngụm cự tuyệt, nhưng lại thấy Tần Thiên Lạc tự mình ngồi xuống. Tay trái nàng ấy sửa cổ ống tay áo phải, vươn tay phải ra khẽ cười một tiếng: "Xin Tống di nương vươn tay phải ra."

Ánh mắt của biểu cô nương dừng ở chiếc vòng tay trên tay phải của Tần Thiên Lạc. Đó là một chiếc vòng huyết ngọc, giá trị xa xỉ, càng khéo chính là hoa văn cực kỳ tương tự với khối huyết ngọc mà Ninh thế tử vẫn luôn đeo trên người.

"Đây là Ninh biểu ca tặng cho cô?" Biểu cô nương nhịn không được nên mở miệng. Nàng ta giương mắt tỉ mỉ nhìn chăm chú vào gương mặt của Tần nhị nương tử. Người này đôi mày thanh tú đôi mắt sáng ngời, khoé miệng không cười tự giương lên, gương mặt trắng nõn có thể khiến người xem trìu mến.

Tần nhị nương tử nghiêng đầu, cũng rũ mắt xuống nhìn vòng huyết ngọc Ninh Mộ Hoạ tặng, không tự chủ được mỉm cười nhưng không trả lời.

"Vì sao chứ? Ta vì Ninh biểu ca làm nhiều như vậy..." Tống Chi Hoạ thấy thế, đôi tay nắm chặt, trong mắt đau đớn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ruột gan đảo lộn, trong lòng khó chịu. Lúc này, nàng ta khó chịu, bụng dường như càng khó chịu: "Người huynh ấy thích vì sao lại là cô? Người được Hoàng Thượng tứ hôn sao lại là cô?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv