Thẩm phu nhân hoảng loạn nhào vào vừa mở miệng chính là cầu cứu như vậy, khiến Quý Vân Lưu và tứ nương tử liên tiếp sửng sốt.
"Lục nương tử..." Thẩm phu nhân không màng những thứ khác, cả người bà ấy run như mắc bệnh mãn tính, hồn phách đều bay đến chín tầng mây: "Lục tỷ nhi, cữu cữu con, cữu cữu con lại nôn ra máu tươi..."
"Cữu mẫu," Quý Lục ngắt lời bà ấy, "Người nói chậm một chút, cẩn thận nói rõ ràng với con."
"Chúng ta lên xe ngựa nói, chúng ta lên xe ngựa rồi nói tiếp." Thẩm phu nhân kéo tay Quý Vân Lưu rồi đi ra bên ngoài.
"Cữu mẫu, người trước tiên nói cho con, cữu cữu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Thẩm phu nhân lúc này mới kể lại một lần tất cả sự tình trước sau. Hôm qua, khi Thẩm Mạc Uy rời nha môn vốn còn yên ổn, nhưng về tới phủ ăn bữa tối thì đột nhiên nôn ra toàn bộ. Thẩm phu nhân cho rằng dạ dày ông ta không khoẻ bèn đi mời đại phu, rồi sau đó nấu chút thuốc, uống xong thì đi ngủ. Nào ngờ được, sau khi ngủ không lâu, Thẩm đại nhân lại gặp ác mộng, trong miệng vẫn luôn gọi, "A Y, ta thật xin lỗi nàng... A Y, nàng buông tha cho ta..."
Thẩm phu nhân kể: "Lão gia vẫn luôn kêu rên, vẫn luôn nôn ra máu, ngăn cũng không ngăn được. Sáng sớm hôm nay, ngự y cũng đã đến xem qua. Trương ngự y nói dù cho lão gia tỳ vị suy yếu cũng sẽ không nôn ra máu không ngừng như vậy, e rằng là trúng độc... Việc đầu tiên khi lão gia tỉnh lại là bảo ta tới mời con qua. Lục tỷ nhi..." Thẩm phu nhân khóc đến khó thể tự kiềm chế, đều sắp quỳ xuống trước Quý Vân Lưu: "Đó là cữu cữu ruột của con. Con tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu. Con đi cứu cữu cữu của con đi..."
"Cữu mẫu đừng vội, cữu cữu có nguy hiểm con tự nhiên sẽ không đứng nhìn bàng quan. Chúng ta hiện tại đến Thẩm phủ." Quý Vân Lưu đỡ Thẩm phu nhân dậy, dặn dò một lượt công việc cho mọi người trong viện rồi tạm biệt Quý Vân Vi.
Tứ nương tử không yên tâm, nhưng nàng ấy đã xuất giá, hiện giờ nếu tính toán thì cũng coi như là khách của Quý phủ, không thể bỏ Quân Tử Niệm còn ở sảnh ngoài lại, đi theo Quý Lục đến Thẩm phủ.
Nàng ấy theo hai người tới chỗ cửa trong, thấy Quý Vân Lưu vẫy tay ra hiệu bảo nàng ấy trở về. Quý Tứ xoay người rồi sai Bồng Bồng báo chuyện này cho Mục Vương.
Bồng Bồng đi theo bên người tứ nương tử lâu rồi, làm việc cũng nhanh nhẹn. Rất nhanh, nàng ấy tìm được Cố Hạ bên người Quân tam thiếu, nói lại việc Quý Vân Vi muốn truyền đạt.
Cố Hạ nhanh chân, một đường chạy như điên đến phủ Mục Vương, tìm Ninh Thạch nói rõ ràng toàn bộ sự việc.
.......
Quý Vân Lưu tới trước Thẩm phủ, xốc mành xe ngựa lên, từ bên ngoài nhìn xem toàn bộ Thẩm phủ. Ban ngày ban mặt, toàn bộ Thẩm phủ vận số như thường, không có khí đen tràn ngập. Nói như thế, Thẩm đại nhân ngoại trừ trúng cổ hoặc trúng độc, hẳn không chịu các loại tà pháp khác khống chế.
Xe ngựa đi mãi đến chỗ cửa trong, trong lòng Thẩm phu nhân nôn nóng, khi ra cửa đã cho người chuẩn bị xong cỗ kiệu trong phủ. Bà ấy xuống xe ngồi lên kiệu, kiệu phu một đường chạy chậm nâng hai người tới trong nội viện.
Hôm nay, đại công tử, nhị công tử Thẩm phủ toàn bộ xin nghỉ ở nhà canh giữ bên giường Thẩm đại nhân. Thấy mẫu thân vội vã ra cửa, tìm đến lại là một cô nương còn nhỏ tuổi như thế, nhị công tử độ tuổi xấp xỉ Quý Vân Lưu lập tức lên tiếng nói: "Mẹ, người không đi tìm đại phu, tìm một cô nương làm gì!"
"Câm mồm, nó là Quý lục biểu muội của con. Viễn ca nhi, con ra ngoài trước." Thẩm phu nhân một mực đảo qua mọi người trong phòng, "Các ngươi đều ra ngoài trước."
Đại công tử Thẩm Ôn Lịch nhìn phụ thân nhà mình trên giường, lại nhìn Thẩm Trí Viễn tao nhã ưu tú đứng nơi đó còn muốn nói thêm điều gì, đành mang theo đệ đệ đi ra ngoài.
Bên ngoài, Thẩm Trí Viễn tức giận bất bình: "Đại ca, lục biểu muội Quý phủ gì kia nhìn thế nào cũng chỉ là một nữ tử khuê các mà thôi, sao có thể cứu được phụ thân? Mẫu thân vậy mà còn bảo chúng ta ra ngoài..."
Thẩm đại công tử nhìn bên trong cánh cửa, giống như không nghe thấy lời này của đệ đệ nhà mình, chỉ là thần thái như suy tư điều gì.
Trong phòng, Quý Vân Lưu mời Thẩm phu nhân đến gian ngoài rồi cầm đạo phù ra, châm cháy một lá đặt trong nước. Sau đó, nàng bảo Cửu Nương đỡ Thẩm đại nhân dậy uống một ngụm. Một ngụm nước bùa uống hết, Thẩm đại nhân chậm rãi tỉnh lại.
"Lục tỷ nhi!" Thẩm đại nhân thấy nàng như thấy cứu tinh, đôi mắt không hề mông lung, thân thể không hề mềm nhũn, xốc chăn lên cả người nhào qua, "Lục tỷ nhi, con phải cứu Lịch ca nhi!"
"Thẩm đại nhân." Cửu Nương vội vàng đỡ lấy Thẩm Mạc Uy một đầu đâm về phía cô nương nhà mình, "Thân thể ngài còn suy yếu, vẫn nên ngồi xuống trước rồi nói."
"Lục tỷ nhi, sau lần trước ta được con giải tình cổ, hiện giờ, ta hình như lại trúng cổ. A Y nói với ta, muốn ta tận mắt nhìn thấy nhi tử ta một người rồi một người chết đi..." Thẩm Mạc Uy nghĩ đến giấc mộng đêm qua, gương mặt ảm đạm, cả người run rẩy, "Người phụ nữ độc ác này, thế nhưng ác độc như thế, một đường từ Tây Thục đuổi tới kinh thành, nàng ta vì sao không chịu buông tha cho ta!"
Quý Vân Lưu tự nhiên muốn hỏi chi tiết. Nàng chỉ biết đạo pháp, các loại cổ Miêu Cương này nàng tuy hiểu biết một chút nhưng rốt cuộc không phải người nuôi cổ chuyên nghiệp. Nếu trên dưới Thẩm phủ đều bị hạ cổ, vậy thật là lớn đầu.
"Cữu cữu, con thấy cữu mẫu xử lý Thẩm phủ ngay ngắn trật tự, cổ này chế tác phức tạp, nuôi cổ càng hao tổn không ít. A Y kia dù có thù không đội trời chung với ngài cũng không thể có năng lực hạ cổ với toàn phủ chứ?"
"Nhưng đêm qua, đêm qua..." Đôi môi Thẩm đại nhân run rẩy, "Ta chính mắt mơ thấy Lịch ca nhi miệng nôn máu tươi, trong máu chứa trùng. Trong miệng nó vẫn luôn kêu ta đi cứu nó. Lục tỷ nhi, con nhất định phải ngẫm lại biện pháp, nghĩ biện pháp cứu biểu ca con, cứu Lịch ca nhi..." Tiếng kêu kia quá thê thảm làm Thẩm đại nhân lòng còn sợ hãi, cũng không dám hồi tưởng lại.
"Cữu cữu, chỉ cần dùng phương pháp ăn đậu nành sống thì có thể biết một người có trúng cổ hay không. Đến lúc đó, ngài cho trên dưới toàn phủ đều thử một lần."
"Thử như thế nào?"
"Vào miệng không thấy tanh hôi là trúng độc."
Thẩm đại nhân nhớ kỹ, liên tục gật đầu.
"Cửu Nương, ngươi đi bưng nước tới." Quý Vân Lưu vươn tay cầm lấy tay Thẩm đại nhân. Thẩm Mạc Uy nhìn tay chính mình bị Quý Vân Lưu rạch ra một đường giống như lần trước, trong lòng bình tĩnh vui sướng: "Lục tỷ nhi, có cần tách miệng vết thương lớn thêm không?"
"Không cần, trước để con xem thứ này rốt cuộc là cổ gì."
Thẩm đại nhân hiểu ra: "Ờ ờ, đến lúc đó nếu miệng vết thương không đủ lớn thì con lại rạch lớn chút, không cần sợ cữu cữu không chịu đựng nổi!"
Cửu Nương bưng nước lại đây, không một tiếng động co rút khoé miệng hai cái. Ở trên thân thể rạch một đường còn có thể khiến lòng người vui sướng bảo cắt lớn một chút, cũng chỉ có cô nương nhà mình!
Máu loãng bị nhỏ vào trong chén. Quý Lục châm cháy đạo phù rồi ném vào bên trong, nhưng bên trong vẫn là một chén máu loãng như cũ, không có bất luận biến hoá gì.
"Ồ..." Quý Vân Lưu thấy thế có chút ngạc nhiên, xem ra cổ này hơi cao cấp. Ngay sau đó, nàng gấp đạo phù lại, trong miệng niệm chú, trực tiếp nhét vào miệng vết thương của Thẩm Mạc Uy: "Thập phương thế giới, trên dưới hư không... Phù đến tắc hành... Cho ta mượn thiên nhãn, cấp tốc nghe lệnh!"
Thẩm Mạc Uy và Cửu Nương đứng một bên vốn dĩ đều muốn hỏi một câu, nhưng thấy biểu tình lục nương tử tập trung, mắt theo cánh tay Thẩm Mạc Uy hướng lên trên, nên đều ngậm miệng không hề mở lời.
Quý Vân Lưu dùng đạo phù làm chỉ dẫn, vẫn luôn theo kinh mạch Thẩm Mạc Uy hướng lên trên. Một đường lướt qua lục phủ ngũ tạng, khi tới bụng, đạo phù ở nơi đó mất đi chỉ dẫn, đột nhiên biến mất không thấy.