Cát Quẻ

Chương 26: Ngày lành hoàng đạo



"Đúng là đạo lý này." Trang Hoàng Hậu thấy mẫu thân nhà mình còn xem như rõ ràng, nhẹ nhàng thở ra, "Hơn nữa, trong chuyện này, tiểu nương tử hai nhà cũng không sai, con tùy tiện chen tay vào, nhất quyết bắt Trương gia từ hôn với Quý gia, người trong triều sẽ nói con thế nào? Nếu con không quan tâm, hạ một đạo ý chỉ đắc tội Quý Thượng Thư, nếu Hoàng Thượng biết, nhất định sẽ đưa con vào lãnh cung!"

Từng câu của Hoàng Hậu đâm thẳng vào trái tim của lão phu nhân. Trang lão phu nhân bị hai chữ lãnh cung nói đến run rẩy.

"Việc hôm nay mẹ có nhắc đến với cha hay không?"

"Không, việc nội trạch..." Lão phu nhân lắc đầu. Việc nội trạch vốn do phụ nhân bọn họ quyết định, nhưng hiện tại không chỉ liên quan đến nội trạch, còn liên quan đến việc triều đình của cháu ngoại trai ông ấy, chờ về phủ Quốc công vẫn nên hỏi ý lão gia nhà mình một chút.

Nhị phu nhân nước mắt tràn đầy, nắm chặt khăn mím môi nhìn hai người.

Hoàng Hậu lại nói: "Nếu nói giúp người đạt thành, con cũng có lòng này. Quý Lục và Trương nhị lang đính thân trước, phân theo thứ tự đến trước và sau, sau khi tứ nha đầu gả vào Trương gia tất nhiên cũng phải làm nhỏ. Chỉ là nếu như vậy, thể diện của phủ Quốc công chúng ta..."

Nhị phu nhân kinh ngạc đến nỗi trợn to mắt, mềm nhũn trên ghế. Làm nhỏ, làm nhỏ... Đó không phải là làm thiếp? Đại Chiêu cho tới bây giờ không nói đến bình thê! Nữ nhi ruột thịt của nàng ta sinh ra tại phủ Trang Quốc công, làm thiếp cho người ta?

Nước mắt của nhị phu nhân giọt lớn rơi xuống: "Mẹ, mẹ, ngài cũng không thể để Nhàn tỷ nhi làm nhỏ cho người ta, làm thiếp, con, con chỉ có một nữ nhi như vậy..."

Nàng ta ngay cả lão phu nhân cũng không gọi, té trên đất bò qua rồi khóc ròng nói, "Nếu làm thiếp, mặt mũi của phủ Quốc công chúng ta đặt ở nơi nào đây! Mẹ, ngài tuyệt đối không thể để Nhàn tỷ nhi làm thiếp! Chúng ta không gả cho Trương gia, không gả cho Trương gia, chúng ta không chấp nhận việc hôn nhân kia! Trương Nguyên Hủ kia có thể diện gì khiến Nhàn tỷ nhi chúng ta làm thiếp cho hắn! Quý Lục thôn cô sơn dã như vậy vào phủ, sau này còn không biết muốn tra tấn Nhàn tỷ nhi thành dạng gì đấy!"

Sắc mặt của lão phu nhân cũng không tốt, Mạnh thị vừa khóc như vậy, càng thêm tâm phiền ý loạn: "Đứng lên! Ngươi như vậy còn thể thống gì!"

Thế tử phu nhân đứng lên, đỡ nhị phu nhân đứng dậy: "Nhị đệ muội, muội đừng sốt ruột, chỉ cần chúng ta không kết thân cùng Trương gia là được rồi. Việc Nhàn tỷ nhi rơi xuống nước cũng là vạn bất đắc dĩ, không phải nó mong muốn. Giữa tứ tỷ nhi và Trương nhị thiếu gia là trong sạch. Nhà hào phóng đều là người sáng tỏ, sau này tìm phu quân, người nọ cũng sẽ không so đo."

Quý Vân Lưu mang theo Hồng Xảo một đường đi đến sau núi, không lập tức trở lại trong Tử Hà Quan.

Ba kẻ bắt cóc bên trong, dù mục tiêu không phải là nàng, gặp phải cũng là một chuyện phiền toái. Dù sao đã ra rồi, vậy thì mang theo Hồng Xảo chọn một đôi núi giả sau núi ngồi xuống.

Nơi này ở giữa sườn núi, bên cạnh núi giả là hang động, lại hướng lên trên chính là rừng hoa hạnh. Mùa xuân tháng tư, hoa hạnh sum suê, từng chùm hoa lớn và dương liễu quấn quýt rũ xuống, che phủ toàn bộ hang động trong núi giả. Gió xuân thổi thành tuyết, đóa đóa hoa hồng như vạn điểm má phấn, vô cùng đồ sộ động lòng người.



"Là nơi tốt!"

Hồng Xảo thấy Quý Vân Lưu ngồi xuống bên bàn đá chỗ núi giả, thì biết dụng ý của nàng khi bảo chính mình mang hộp đồ ăn ra ngoài. Nàng ấy thiện giải nhân ý* nhẹ nhàng mở miệng: "Cô nương muốn dùng một ít điểm tâm?"

*thiện giải nhân ý: Nghĩa là lý giải, hiểu rõ ý trong lòng của người khác.

Quý Vân Lưu mắt sáng ngời, gật đầu: "Đúng là đói bụng rồi."

Tay mở nắp hộp đồ ăn của Hồng Xảo run lên, suýt nữa đã hất toàn bộ điểm tâm trong hộp ra ngoài. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nghĩ đến chiều hướng phát triển về sau của thân thể cô nương nhà mình, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu tựa hồ đang đè nặng một tảng đá lớn.

Mới vừa rồi, dù nàng ấy làm một nha hoàn không ngồi cùng bàn dùng bữa, cũng thấy khi dùng bữa trưa, Quý Vân Lưu ước chừng đã ăn hai chén cơm lớn! Mà hiện tại cách thời điểm cơm trưa chỉ qua hơn nửa canh giờ mà thôi, vậy mà đã... Ầy! Hoàn toàn không đành lòng tưởng tượng xuống chút nữa.

Tịch Thiện đi theo phía sau Ngọc Hành, một đường quanh co đi lên, thẳng đến chỗ cao nhất trên đỉnh mới dừng lại. Ở nơi này ngắm cảnh, không trung cao xa, phía dưới hoa hạnh nhiều đến nỗi tạo thành một vùng biển hoa, như nơi Thiên cung của tiên gia.

Ngọc Hành khoanh tay ngửa đầu mà đứng, dáng người hiên ngang cao ngất, giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ. Áo bào trắng đón gió bay múa, ngay cả ngọc bội trắng bên hông đều không ngừng lay động.

Ngày hôm trước hắn một lần chặt đứt ổ tặc phỉ của nhị ca tốt của hắn, tin tức này tất nhiên đã truyền tới Nhị hoàng tử bên kia. Bước tiếp theo, nhị ca tốt của hắn sẽ làm thế nào?

Đời trước, khi hắn hốt hoảng trở lại trong cung, mẫu thân hắn đã hồi cung từ đại hội đạo pháp. Chính là sau lần bị tập kích đó, hắn mới biết chính mình lúc trước quá mức chọc người chú ý.

Cây cao đón gió.

Hắn từ nhỏ đến lớn xuôi gió xuôi nước, vẫn luôn không hiểu thu liễm là vật gì, rước lấy đại họa sát thân. Dù về sau hắn cố ý khiến phụ hoàng tra ra hung thủ phía sau màn chính là Nhị hoàng tử, Hoàng Đế cũng chỉ tự tay quăng cho Nhị hoàng tử một cái tát, bảo hắn ta nhớ kỹ không thể muốn giết huynh đệ, nhưng vẫn không nói nên xử trí Nhị hoàng tử như thế nào.

Bất nhân bất nghĩa, nhị ca tốt kia của hắn tất cả đều chiếm đủ!



Tịch Thiện chỉ cảm thấy, giờ phút này, thiếu gia nhà mình sẽ thuận gió mà đi, một đi không trở lại, không kiềm được tiến lên hai bước, thấp giọng nói: "Thất gia, không bằng chúng ta đi xuống rừng hoa hạnh ngồi một chút, hoa hạnh phía dưới tương đối sum suê..."

Hắn thầm nghĩ, dù đi rừng đào không thành, đến rừng hoa hạnh nhìn một cái cũng sẽ có hiệu quả tuyệt diệu như nhau, không chừng thiếu gia nhà mình sẽ nhớ đến, rồi đi rừng đào nhìn xem. Lời còn chưa nói xong, vừa cúi đầu thấy người quen tới, trên mặt Tịch Thiên kích động, ngay cả giọng nói đều run rẩy không ngừng, "Đó, người đang ngồi phía dưới kia không phải chính là..." Tiếng nói bỗng ngưng, hắn ngừng tiếng, phục hồi lại nói không ra lời.

Hay cho một cơn mưa hoa hạnh đầy trời, giai nhân đang ăn bánh!

Quý lục cô nương kia còn không phải ngồi ở nơi khuất trong rừng hoa hạnh, đầy miệng đang nuốt bánh hoa quế sao. Dù Quý lục cô nương diện mạo khuynh thành, cũng không thắng nổi hình ảnh hai má phồng lên hủy tròng mắt người này, thảm không nỡ nhìn nha!

Tịch Thiện chỉ cảm thấy trong không trung một chuỗi ớt cay bay tới, cay đến hắn không muốn mở to mắt. Giờ phút này, giờ phút này, hắn rất muốn cũng che đôi mắt thiếu gia nhà mình lại. Hắn dám lấy đầu đánh cược, không một người nam nhân nào sẽ vừa ý cô nương 'hào sảng ngay thẳng' như vậy!

Ngọc Hành thấy hắn dừng lại giữa chừng không nói chuyện nữa, tự nhiên theo phương hướng của hắn chỉ, rũ mắt nhìn về phía dưới.

Dưới lòng bàn chân, hoa hạnh bay bay, từng đóa rơi rơi, bánh hoa quế tròn tròn trong tay Quý lục cô nương bị cầm lên, từng chiếc bánh đưa vào trong miệng đỏ hồng, đầy miệng nhai nuốt. Khẩu vị, thật là cực tốt...

Tịch Thiên không che được mắt thiếu gia nhà mình, đành phải che lương tâm, mở miệng gượng cười nói: "Quý lục cô nương thật là lòng dạ thẳng thắn, người không làm bộ làm tịch như vậy không thấy nhiều lắm." Đâu chỉ không thấy nhiều lắm, quả thật chưa từng gặp qua!

Gương mặt Ngọc Hành không có biểu tình gì, đứng nhìn chăm chú phía dưới, cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì.

Tịch Thiện lấy hết can đảm chuẩn bị lại lần nữa nói tốt vài câu cho Quý Lục trước mặt thiếu gia nhà mình, nói tuy khẩu vị của nàng rất tốt, nhưng động tác ưu nhã, đã thấy Ngọc Hành khẽ quay đầu, nhìn về hướng càng thấp bên dưới sườn núi.

Bọn họ đứng ở vị trí cao, có thể xem vừa núi nhỏ, Tịch Thiện nhìn lại về hướng bên kia.

Rào rạt!

Gió mát mưa hoa, hôm nay quả không hổ là ngày lành hoàng đạo, mỗi chuyện đặc sắc thật đúng là đuổi dưới mí mắt đầy đủ hết!

Trong đình Phong Nguyệt dưới sườn núi kia còn không phải là nhị lang Trương gia, Trương Nguyên Hủ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv