Ngọc Hành không biết tâm tư của Tịch Thiện, thấy Quý Vân Lưu rời đi, cũng không hề dừng lại, nâng bước đi về hướng đỉnh núi càng cao.
Tịch Thiện đi theo sau, nhìn phương hướng hắn muốn đi, không khỏi ra tiếng hỏi một câu: "Thất gia, ngài không đi rừng đào sao?" Quý cô nương lời hay tiến cử, bỏ qua cảnh đẹp như vậy không khỏi phụ lòng ý tốt của người ta?
Rừng đào? Ngọc Hành nhìn mây trắng bay phía chân trời, mắt phượng híp lại: "Ta khi nào nói muốn đi rừng đào?"
Vừa rồi, hắn chỉ là nhìn thấy Quý Lục - người về sau sẽ vấn tóc ở đạo quan cả đời, nổi lên chút lòng trắc ẩn, nhắc nhở một câu mà thôi, lại không ngờ đối phương sẽ tiến cử một chỗ rừng hoa đào. Mùa xuân tháng tư, dù rừng đào lộng lẫy rực rỡ, nhưng có quan hệ gì với hắn?
Tịch Thiện nhấp nhấp miệng, rũ đầu xuống. Lần này, hắn cũng không thể lắm miệng hỏi thiếu gia nhà mình vì sao không đi. Ầy, không thể hỏi nguyên do, trong lòng thật khó chịu!
Trang nhị phu nhân dùng cơm trưa xong bèn đi đến chỗ của Trang lão phu nhân. Trang tứ cô nương tận mắt nhìn thấy nhị phu nhân và Trang lão phu nhân ra cửa, để Tường Vi chuẩn bị một chút rồi nhấc váy, xông thẳng sau núi.
Dù thời gian vẫn còn sớm so với canh giờ đã ước định với Hủ lang, nàng ta cũng chờ không kịp muốn đi gặp một lần. Một ngày không gặp như cách ba thu, lần trước từ biệt tại phủ đệ Nhị hoàng tử đã hơn một tháng, nỗi nhớ giống như hồng thủy lan tràn, ngăn đều không ngăn được.
Tường Vi thấy cô nương nhà mình bước chân bay múa, nàng ấy nhanh chóng từ phía sau đuổi kịp. Rồi sau đó nhìn xem trái phải, mọi nơi đều lướt qua một lần, xem có người đi theo bọn họ hay không. Cô nương đã không biết xấu hổ bất cứ giá nào, nhưng mà nàng ấy vẫn cần giữ lại một ít. Bằng không, cô nương xảy ra sai lầm bị phu nhân phát hiện, bị phạt bị đánh thậm chí bị bán đi tất cả đều là nàng ấy.
Trang tứ cô nương ra khỏi biệt viện, rốt cuộc biết thân phận, sửa sang lại ống tay áo, thân thể đứng nghiêm chỉnh, đè trái tim đang nhảy loạn không yên xuống. Nàng ta dừng bước chân, thấy Tường Vi thở dốc phía sau, đội mũ sa lên, nói: "Tường Vi, ngươi nhanh lên, đừng cọ tới cọ lui."
Tường Vi thầm nghĩ: Ta kéo dài canh giờ còn không phải vì ngăn cản người đi nhào vào trong ngực Trương nhị lang kia, làm xằng làm bậy sao!
Chỉ là lời này vô luận thế nào, đều nói không nên lời. Cô nương nhà mình đã bị quỷ che khuất mắt, ngoại trừ Trương nhị lang, ai cũng đều không lọt mắt.
Hai người một đường ra khỏi Tử Hà Quan, không ngừng đi, một đường mắt nhìn thẳng, mãi cho đến đình Phong Nguyệt. Rốt cuộc hôm nay trong Tử Hà Quan, cô nương mặc bạch y đầu đội mũ sa đông đảo, Trang tứ cô nương mang theo nha hoàn một đường thẳng ra đạo quan đến sau núi cũng không có người tò mò dừng chân nhìn xem.
Trang lão phu nhân mang theo con dâu cả và con dâu thứ hai tới biệt viện hoàng gia thỉnh an Hoàng Hậu. Đối mặt mẫu thân nhà mình, Trang Hoàng Hậu ấm áp như gió, tự mình nâng tay đi đỡ người: "Mẫu thân, mau mời đứng lên, hiện giờ ở núi Tử Hà thanh tĩnh, tuyệt không cần đa lễ."
"Tạ nương nương." Trang lão phu nhân đứng dậy ngước mắt cùng Trang Hoàng Hậu yên lặng nhìn nhau, "Có vẻ tinh thần nương nương không tệ."
Đời này, việc Trang lão phu nhân vừa lòng nhất chính là dạy dỗ ra một vị Hoàng Hậu tự nhiên hào phóng như vậy. Tuy là về sau mới được sắc phong Hoàng Hậu, nhưng đó cũng là nữ nhân tôn quý nhất trong hậu cung hiện giờ. Thất hoàng tử tuy không phải người được chọn cho vị trí Thái tử trữ quân, nhưng chỉ cần phong vương phong đất, ngày sau tôn quý cũng không nói chơi.
Hai người nắm tay nhau ngồi xuống, Trang Hoàng Hậu ngay cả vị trí chủ tọa cũng không ngồi, chỉ ngồi xuống bên cạnh Trang lão phu nhân: "Ta thấy tinh thần mẫu thân lại không thể so với tháng trước, mẫu thân có việc gì phiền lòng?"
Trang nhị phu nhân ngồi thẳng thân thể, dùng khăn tay đè ép khoé mắt, giọng nói khổ sở: "Hoàng Hậu nương nương có điều không biết, hôm nay, lão phu nhân ăn không ngon ngủ không yên, chúng thần làm con dâu cũng rất lo lắng."
Trang Hoàng Hậu tự nhiên hỏi: "Chuyện gì khiến mẫu thân ưu tư?"
Giọng điệu của Trang nhị phu nhân càng thêm phần lã chã chực khóc, dùng khăn tay che mặt lại: "Còn không phải chuyện nghiệp chướng kia của thần thiếp rơi xuống nước ở phủ Nhị hoàng tử. Xảy ra việc này, lão phu nhân vô cùng vội vàng, cả ngày ưu sầu, thái y đều nói lão phu nhân đây là tâm bệnh, chỉ có thể dựa vào tứ nha đầu tâm dược kia... Thần thiếp, thần thiếp..."
Đứng dậy bùm một tiếng quỳ rạp xuống đất, Trang nhị phu nhân khóc ròng nói, "Lão phu nhân, là con dâu bất hiếu, không biết nuôi dạy, dưỡng ra một nữ nhi như vậy, là con dâu sai. Con dâu không sống nổi, con lấy chết tạ tội, con chết rồi còn có thể thay phủ Trang Quốc công vãn hồi chút mặt mũi..."
"Hồ đồ!" Trang lão phu nhân hét lên một tiếng, "Trước mặt Hoàng Hậu, sao có thể không biết lễ nghĩa như thế!"
Trang nhị phu nhân quay đầu về phía Trang Hoàng Hậu lại dập đầu: "Nương nương, xin ngài cần phải làm chủ giúp tứ tỷ nhi."
Trang thế tử phu nhân nhìn hành động nói quỳ là quỳ, nói khóc là khóc này của cô em dâu nhà mình, cũng cầm khăn đè ép khoé mắt. Trước mặt Hoàng Hậu và lão phu nhân, nàng ta mặc cho cô em dâu này chơi tuồng, sau đó chính mình làm người câm, làm người gỗ, không nói không làm cũng sẽ không sai.
Thời cơ như thế, lão phu nhân cũng đứng lên cúi người thật sâu với Trang Hoàng Hậu: "Nương nương, đứa cháu gái kia của lão thân từ nhỏ tri thư thức lễ*, ngày thường cũng thật hiếu thuận, chuyện rơi xuống nước lần này, thật không phải nó mong muốn. Nha đầu ngốc kia hiện tại ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, lão thân nhìn trong lòng không nỡ, mong rằng nương nương có thể giúp tứ nha đầu lưu lại một phần thanh danh tốt, bảo vệ mặt mũi phủ Trang Quốc công."
*tri thư thức lễ: Đọc sách hiểu lễ nghĩa
"Mẫu thân, không thể hành phần đại lễ này." Trang Hoàng Hậu lại tự tay đỡ Trang lão phu nhân đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua ma ma bên cạnh. Ma ma kia trong lòng hiểu rõ, dẫn toàn bộ nha hoàn trong phòng đều rời xa khỏi cửa, còn chính mình thì đứng lại, đóng cửa phòng, canh giữ ngoài cửa.
Lão phu nhân ngồi xuống, Trang Hoàng Hậu nhìn lướt qua đại phu nhân và nhị phu nhân, ánh mắt lại ngừng trên mặt lão phu nhân: "Mẹ, hiện tại người một nhà chúng ta đóng cửa lại không nói lời xa lạ, chuyện này của tứ tỷ nhi con không thể nhúng tay."
Mắt nhị phu nhân co rụt lại, đều sắp quên phép tắc, trực tiếp trợn mắt nhìn Trang Hoàng Hậu.
Lão phu nhân thấy Trang Hoàng Hậu ngay cả xưng hô với chính mình khi còn ở trong khuê các đều lấy ra, biết việc này quan trọng, lập tức ngồi thẳng người. Trang Hoàng Hậu thấy sắc mặt mẫu thân nhà mình không tốt, đỡ tay bà ấy: "Mẹ, thất ca nhi qua hai tháng nữa đã tròn mười sáu tuổi!"
Thất hoàng tử tròn mười sáu tuổi và chuyện của tứ nha đầu có liên quan gì? Lão phu nhân không hiểu.
"Mẹ, người có biết trước đó vài ngày thất ca nhi mới vừa nói với con, nó tính toán vào triều giúp Hoàng Thượng phân ưu một chút, muốn Hoàng Thượng phân cho nó một chức vụ. Nó từ nhỏ đã là người hiểu chuyện, con chưa bao giờ lo lắng. Nhưng chuyện trong triều nào đơn giản như đọc sách tập võ, con không thể chia sẻ với nó thì thôi, cũng không thể gây thù chuốc oán cho nó!"
Hoàng Hậu nói tới chỗ này liếc nhìn nhị phu nhân một cái, rồi quay lại, "Trương gia định thân chính là Quý gia, Quý Lục kia chính là cháu gái của Quý Đức Chính chủ quản Lễ Bộ. Qua hai tháng, thất ca nhi sẽ phải phong vương! Việc sắc phong hoàn toàn do Lễ Bộ chủ trì, Lễ Bộ hiện tại còn không phải là Quý Đức Chính nắm trên tay. Nếu vì chuyện tứ nha đầu, đắc tội Quý Đức Chính, việc sắc phong có gì sơ hở, trước mặt bọn ca ca, thất ca nhi sẽ không dám ngẩng đầu!"
Lão phu nhân nghe đến đó, tức khắc đỡ lấy tay Trang Hoàng Hậu: "Chuyện này của tứ nha đầu xác thật không nên làm phiền nương nương, nếu nương nương ra mặt, chỉ sợ sẽ bị bắt lấy nhược điểm, nói Hoàng Hậu nương nương có hiềm nghi thiên vị."
Thất ca nhi chính là cháu ngoại ruột của bà ta, sắc phong cũng không phải chuyện nhỏ gì!
Hoàng thượng luôn luôn yêu thích thất ca nhi, ngày sắc phong đó hẳn còn có đất phong. Nếu Quý Đức Chính lòng mang oán hận, can gián vài câu, chọn một nơi hoang vắng là đất phong. Tệ hơn nữa, đất phong tạm thời đều bị gác lại, vậy chính là huyên náo lớn!
Một là cháu gái, một là cháu ngoại, còn là cháu ngoại hoàng tử, bên nào nặng bên nào nhẹ, lão phu nhân vừa nghe nói như vậy, còn không hiểu rõ?