Trương Nguyên Hủ sớm đã thay đổi xiêm y lúc sáng, giờ phút này thân mang y phục trắng, tay cầm quạt xếp đứng trong đình Phong Nguyệt.
Xa xa nhìn xem, vẫn có thể xem như anh tuấn nho nhã, tuấn tú đoan chính.
"Trời tháng tư, hắn cầm quạt làm gì?" Tịch Thiện cười, rồi sau đó nữa, hắn đã cười không nổi. Chỉ vì, vừa chuyển mắt, hắn đã thấy phía dưới, cách đình không xa, một bóng người màu trắng nhẹ nhàng duyên dáng tiến vào đình, ngừng bên cạnh Trương Nguyên Hủ.
Người mang y phục trắng lấy mũ sa xuống, trong lòng Tịch Thiện vô cớ nhảy dựng. Rồi sau đó, khi thấy rõ dung nhan người y phục trắng kia, ý tưởng trong lòng hắn càng lan tràn thêm, vô cùng hoảng loạn.
"Trang tứ cô nương và Trương nhị lang?" Hắn thấp giọng kinh hô một tiếng, nghĩ đến lời đồn đãi lúc trước, Trang tứ cô nương rơi xuống nước được Trương nhị lang cứu giúp, tài tử cùng giai nhân... Chỉ cảm thấy đầu bị người gõ cho một côn! Lập tức, hắn quay đầu xem biểu tình của thiếu gia nhà mình, lại thấy y vẫn mang biểu tình thanh đạm như nước, không chút phập phồng, ánh mắt đã lần nữa chuyển từ đình Phong Nguyệt sang nơi khuất của rừng hoa hạnh.
Tịch Thiện cũng vội vàng nhìn lại phía bên kia của Quý Vân Lưu. Đúng rồi, thấy vị hôn phu nhà mình và một nữ tử khác lén hẹn hò, Quý lục cô nương chắc chắn cực kỳ đau lòng, giờ phút này nên bỏ bánh hoa quế xuống, ngồi khóc lớn nhỉ? Dễ dàng cắn nuốt cảm xúc nhất, không gì hơn việc không chịu nổi sau khi biết được chân tướng.
Thiếu nữ ở nơi khuất của rừng hoa, tay cầm bánh hoa quế, nghiêng đầu nhìn nam nữ trong đình phía dưới, biểu tình vi diệu, khoé miệng nhẹ nâng, trên mặt hình như có ý cười.
Tịch Thiện xoa xoa mắt, giương mắt xem lại, Quý lục cô nương vẫn là dáng dấp như vậy.
Trời của ta ơi! Thật đúng là ban ngày ban mặt nơi chúng tiên gia phi thăng, thấy quỷ rồi!
"Chẳng lẽ Quý lục cô nương đau lòng quá độ nên điên rồi?" Sao lại có người thấy chuyện khiến bản thân khó chịu nổi nhất, còn có thể bật cười! Quá đáng sợ!
Ngọc Hành nghe xong lời Tịch Thiện nói, trong mắt chợt co lại, cẩn thận xem biểu tình trên mặt Quý Vân Lưu.
Thiếu nữ khoé miệng cười như không cười, thần thái như thường, dáng vẻ 'thì ra là thế' trong mắt kia đúng là dáng vẻ hắn đã từng thấy bên ngoài thôn trang, vả lại, vừa thấy khó quên. Giờ này khắc này, lại vì nguyên do gì khiến nàng lộ ra biểu tình ngộ đạo?
Thần sắc trên mặt hắn từng chút từng chút trầm xuống. Hay là, Quý Lục này giống hắn, được vị thần tiên nào đưa nàng trở lại thế gian này, sống thêm một chuyến?
Không nên, không nên là vậy, nếu thật sự sống lại một lần, biểu tình nàng xem hai người trong đình nên là tức giận khó chịu nổi, mà không phải 'thì ra là thế'! Bởi vì nếu nàng thật sống thêm một đời, sớm đã biết hai người bọn họ âm thầm tư thông khiến nàng ở đạo quan thê thảm cả đời.
Biểu tình của Quý Vân Lưu vi diệu, nhưng Hồng Xảo bên cạnh nàng cũng đã tức giận đến nỗi mặt đen như đáy nồi. Không cần biết đối phương là ai, chỉ biết vào trong đình là một nữ tử, Hồng Xảo cũng đã xé khăn thêu trên tay thành mảnh nhỏ.
Trong lòng nàng ấy hoảng loạn không còn thần trí, giọng nghẹn ngào: "Cô nương, Trương nhị thiếu gia vậy mà, vậy mà sau lưng người cùng một nữ tử xa lạ... Hành động thân mật như vậy..." Nàng ấy cắn môi, suýt nữa đã bị cắn ra máu. Bộ dáng của Trương nhị thiếu gia dù cho hai năm không thấy, nàng ấy vẫn nhớ rõ ràng. Nhưng hiện tại, Trương nhị thiếu gia vậy mà cùng một nữ tử đang tuổi thanh xuân ở sau núi hẹn hò!
Dù hai người là người đã đính hôn, hành động như vậy cũng không lên được mặt bàn, huống chi cô nương kia còn không phải tiểu thư nhà mình. Hai người như vậy phải bị tròng lồng heo trầm đường*!
*Tròng lồng heo trầm đường: Đây là một hình thức xử phạt của xã hội cổ đại Trung Quốc, chủ yếu để xử phạt người thông dâm.
Trong đình Phong Nguyệt, Trang tứ cô nương thấy người trong lòng mình mong nhớ, trên mặt một mảnh ửng đỏ, mắt cũng không biết nên đặt ở nơi nào. Công tử nhẹ nhàng kinh tài tuyệt diễm như vậy, sau này sẽ là phu quân của nàng ta, là trời của nàng ta, về sau hai người sẽ cùng sinh con dưỡng cái, nắm tay vượt qua cuộc đời này.
Trang tứ cô nương nắm khăn, lại lần nữa nhẹ nhàng thoáng nhìn, cả khuôn mặt đỏ bừng, uốn gối hành lễ: "Trương nhị thiếu gia."
Trương Nguyên Hủ tay cầm quạt xếp, vái chào một cái, đầy người toát lên vẻ chính trực quang minh: "Trang tứ cô nương." Lễ nghĩa chu đáo, dáng vẻ dường như hai người chỉ vô tình gặp được sau núi.
Người hầu và nha hoàn bên cạnh hai người phân ra gác ở hai đầu đình, xem xét bốn phía có người ngoài hay không.
Ánh mắt Trang Nhược Nhàn dừng trên quạt xếp trên tay hắn, rồi ngừng trên hoa văn ở miệng ống tay áo hắn, thầm nghĩ, thì ra Hủ lang thích trúc xanh, sau này nhất định phải tự tay khâu vá một món đồ cho hắn. Ngoài miệng, nàng ta nhẹ giọng nói: "Trương nhị thiếu gia không cần đa lễ, lần này cho mời là muốn nói cho nhị gia, hôm nay, mẫu thân ta đã đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, việc chàng và ta..." Giọng nói của nàng ta càng ngày càng nhỏ, ánh mắt càng ngày càng thấp, "...nhất định có thể thành."
Trương Nguyên Hủ nghe được bốn chữ cuối cùng, trong mắt sáng rọi rực rỡ, lại nhanh chóng vái chào, vẻ mặt dường như cũng ngượng ngùng: "Nếu có thể cưới Nhược Nhàn làm vợ, tại hạ cam nguyện giảm thọ mười năm..."
Lời tâm ý như vậy vừa nói ra, Trang tứ cô nương vội vàng bất chấp ngăn cách nam nữ, đi lên vội duỗi tay che miệng hắn lại: "Tuyệt đối không thể nói bậy."
Mỹ nhân như thế ở bên, không nam tử nào có thể kìm nén được, Trương Nguyên Hủ cũng là một nam tử si tình bên trong hồng trần cuồn cuộn, đưa tay kéo tay thiếu nữ xuống, chậm rãi thâm tình hứa hẹn: "Nhược Nhàn, cuộc đời này ta nhất định không phụ nàng."
Quý Vân Lưu cầm bánh hoa quế hồi lâu, nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn cho nó vào miệng mình rồi nhai hai cái, nuốt xuống: "Xem biểu tình trên mặt bọn họ, trong lòng hẳn nên có tình với nhau."
Cả đôi môi Hồng Xảo đều bị cắn nát, khóc ròng nói: "Vậy cô nương người thì sao? Bọn họ có tình với nhau, tình cảm bền chắc, người nên làm gì bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không nên là của ta, cưỡng cầu không tới." Quý Vân Lưu giương mắt nhìn nàng ấy, duỗi tay cũng đưa cho nàng ấy một chiếc bánh hoa quế, "Mặc dù cường đoạt, cũng sẽ không được hạnh phúc. Nếu trái phải đều không dễ làm, ta tội gì còn thù hận hắn chứ, hận hắn cũng không thể giúp ta thêm thọ hàng năm."
Trương Nguyên Hủ kia đầu tóc dày, tóc mai nặng, ánh mắt rộng, vốn là đa tình, một thân mang mệnh đào hoa. Nam nhi như vậy, tắm rửa sạch sẽ đưa đến trước mặt, nàng đều phải né xa ba thước mới tốt!
Trong lòng Hồng Xảo chua ngọt đắng cay các vị đều đủ, nhìn bánh hoa quế vàng nhạt trong bàn tay, nước mắt như không cần tiền, cuồn cuộn rớt thẳng xuống: "Cô nương, người tính toán, tính toán từ hôn với Trương gia kia?"
Cố ma ma mỗi ngày nói thiếu gia Trương gia đầy bụng kinh luân, mất hồn bắt mắt, kinh tài tuyệt diễm, nhưng hoá ra là người giống như súc sinh thế này. Tuy cô nương nhà mình thấy rõ gương mặt thật của người này là chuyện tốt, nhưng nếu từ hôn, cô nương nhà mình không phải càng không có nơi dừng chân ở Quý gia, phải bị người ta bàn tán đến chết? Vậy phải làm sao bây giờ?
Quý Vân Lưu chống khuỷu tay xuống bàn đá, mắt thấy bên trong đình phía dưới, nam tử vươn một tay đưa chiếc quạt xếp cho nữ tử, nữ tử mở quạt xếp mặt giãn ra tươi cười, nàng cũng cười cười: "Giúp người đạt thành cũng là một việc tốt, biết rõ có tường Nam* còn muốn đâm về phía tường kia mới thật sự là ngu ngốc."
*tường Nam: Từ "tường Nam" ở đây xuất từ câu "Không đụng tường Nam không quay đầu". Tường Nam chỉ tường ảnh bích (tường xây làm bình phong ở cửa), là vách tường dùng che tầm mắt trong kiến trúc truyền thống thời Hán.
Cửa lớn kiến trúc Hán đều mở hướng Nam, trước đây những người có địa vị cao, thế lực lớn đều dùng tường Ảnh Bích, cho nên ra ngoài sẽ đi sang trái hoặc phải, đi thẳng chắc chắn sẽ đâm vào tường Nam.
"Không đụng tường Nam không quay đầu lại" là so sánh hành vi cố chấp, không nghe những ý kiến khác. Cùng nghĩa với "Không đến đường cụt không quay đầu", "Không đến Hoàng Hà chưa cam lòng".
(Nguồn: Thanh Mai Gia Trang)
Ở đây diễn tả ý Quý Vân Lưu biết rõ chuyện không thể thành nên không cần cố chấp.
Có nhân thì có quả, nếu Trang tứ cô nương lựa chọn kết duyên với Trương Nguyên Hủ, về sau mọi chuyện hai người trải qua, tất cả đều không liên quan đến nàng.
Vậy cũng được, vì sự thanh tĩnh sau này của nàng, chấm dứt một chút.
Nuốt bánh hoa quế xong, Quý Vân Lưu thong thả đứng thẳng lên, đi ra ngoài hai bước. Nàng rũ mắt nhìn trên mặt đất, dưới chân dùng lực một chút, một viên đá không lớn không nhỏ trên mặt đất đã bị mũi chân đá xuống.