"Thất hoàng tử đưa thiệp mời tới?"
Trong toà nhà ngõ nhỏ Đại Hỉ, Vương quản gia trợn to mắt, nhìn thiệp đỏ, vẻ mặt không thể tin tưởng!
Đã nhiều ngày, rất nhiều sĩ tử ngoại lai đi thi bởi vì hy vọng sau khi cao trung, ngày sau trong triều có người dìu dắt con đường làm quan, đều sẽ đi bái phỏng một ít triều thần trong kinh.
Trước khi Vương quản gia theo Quân Tử Niệm vào kinh, Quân lão gia liền dặn dò rõ ràng, thành tín là gốc, không thể đi lối tắt này. Bởi vậy, không chỉ bà mối các nhà bị đẩy ngoài cửa, ngay cả bọn họ cũng không đi nịnh bợ một ít quan viên trong triều.
Quân gia quá mức giàu có, nếu không hiểu thu liễm tại chốn kinh thành quyền quý như lông này, kết cục có lẽ chính là xét nhà tịch thu tài sản, thậm chí, liên lụy cửu tộc!
Chỉ là tam thiếu tới kinh thành đều cẩn thận như thế, hiện giờ làm sao liền thu được thiệp mời của đương kim Thất hoàng tử! Chuyện này thật sự quá kỳ quái, khó thể tin được!
"Vương quản gia... Thiệp này của Thất hoàng tử, chúng ta, chúng ta cũng phải từ chối sao?" Cố Hạ cầm thiệp run rẩy, hai tờ giấy nhẹ như vậy phảng phất nặng như ngàn vàng ở trong tay hắn! "Đây..." Vẻ mặt của Vương quản gia cũng khó xử.
"Tam thiếu gia đã nhiều ngày ngay cả ban đêm đều chong đèn đọc sách, tiếp tục như thế, thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi. Tiên sinh nói rất đúng, đọc sách phải có mức độ. Chúng ta không bằng đưa thiệp cho tam thiếu gia, để tam thiếu gia đi gặp mặt Thất hoàng tử thôi." Cố Hạ nói: "Nghe nói Ngọc Lan Lâu ngoại ô phía Tây kinh thành này, hiện giờ đúng là xuân sắc nhân gian. Vị trí phòng trong lâu, nếu không phải nhà huân quý, không thể đặt được, không bằng để tam thiếu đi giải sầu?"
Chuyện này, có đi hay không, đến nơi hẹn hay không, đều không phải do Vương quản gia làm chủ, vẫn là phải giao thiệp này cho Quân tam thiếu, để y định đoạt.
Vào thư phòng, đối mặt Quân Tử Niệm, lời Cố Hạ khuyên bảo liền không phải cái gì mà "Ngọc Lan Lâu là nơi xuân sắc nhân gian". Hắn đưa thiệp chưa mở ra, truyền đạt lại lời mà người hầu Thất hoàng tử mang đến.
Thấy thiếu gia nhà mình buồn bã ỉu xìu xé mở sáp dán phong thư, Cố Hạ đứng sau bàn, ý đồ khuyên nhủ: "Thiếu gia, Thất hoàng tử chính là người có hôn ước cùng với lục nương tử Quý phủ. Hiện giờ, Thất hoàng tử mời thiếu gia đến Ngọc Lan Lâu, không chừng chúng ta có thể tìm hiểu được tình huống những ngày gần đây của tứ nương tử Quý phủ từ Thất hoàng tử..."
Cố Hạ nhìn thần sắc của Quân Tử Niệm, ánh mắt xoay chuyển, lại thấp giọng nói: "Thiếu gia, nghe hạ nhân nói những ngày gần đây... Quý tứ nương tử bệnh rất nặng..."
Quân Tử Niệm bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ngươi từ đâu biết được?"
Hoài nghi trong mắt lộ ra vài phần lạnh thấu xương, Cố Hạ biết được đây là dấu hiệu thiếu gia nhà mình tức giận, quỳ xuống đất nhận phạt nói: "Thiếu gia, tiểu nhân tự chủ trương đi tìm hai người, canh giữ tìm hiểu ở cửa Quý phủ mấy ngày gần đây... Rồi sau đó, hôm qua hai người kia liền nghe được hai nha hoàn Quý phủ ra cửa nói, tứ nương tử đã bệnh nặng nhiều ngày. Mà ngự y trong cung mỗi ngày đều phải tiến vào Quý phủ thăm khám..."
"Ngươi đứng lên đi."
Nàng vì sao bệnh nặng như thế, đại phu rõ ràng nói qua, sau khi nàng uống thuốc, tỉnh lại liền không có việc gì. Mặc dù Quân Tử Niệm lo lắng trong lòng, nhưng cũng không có tư cách gì mà đi thám thính việc này. Hắn lòng đầy chua xót mở thiệp đỏ trong tay, nhẫn nhịn đảo quả, chợt ngẩng đầu: "Thất hoàng tử nói, ước hẹn ngày mai ở Ngọc Lan Lâu?"
"Thiếu gia..." Cố Hạ bị thần sắc của Quân tam thiếu doạ sợ, thấy y tựa như chờ không kịp, liều mạng gật đầu: "Đúng vậy, Thất hoàng tử hẹn ngài ngày mai giờ Mùi nhị khắc đến phòng Hoa Bách Ngọc Lan Lâu."
Thần sắc Quân Tử Niệm không rõ, vừa mừng vừa lo vừa sầu: "Chuẩn bị xe ngựa cùng quần áo ngày mai cho ta, ngày mai ta muốn đến Ngọc Lan Lâu ngoại ô phía Tây..."
Trên thiệp đỏ Thất hoàng tử đưa tới chỉ có ít ỏi mấy chữ: Hẹn này không đến, bạch ngọc tự về.
Ngọc bội tùy thân mang theo kia, hắn vẫn luôn nghĩ là đặt ở thôn trang nhà nông. Thì ra, thì ra ở trong tay Thất hoàng tử. Ngọc này vì sao sẽ ở trong tay Thất hoàng tử? Chuyện chính mình và Quý tứ nương tử, Thất hoàng tử rốt cuộc biết được nhiều ít? Thất hoàng tử muốn lấy chuyện này làm gì chính mình?
Đủ loại vấn đề nổi lên trong lòng Quân Tử Niệm. Hắn cầm thiệp đỏ hồi lâu, lại không nói gì.
Hôm sau, thế mưa như cũ không ngừng nghỉ. Quý Vân Lưu được ngự y tháo xuống vải băng bó trên tay, tứ nương tử trong Hoa Hoàn Viện cũng được cởi xuống băng vải trên đầu.
Khi A Tam đánh xe ngựa mang theo hai người ra khỏi Quý phủ, thần sắc Quý Vân Vi thanh đạm như cũ. Nàng ngồi trong xe ngựa, rũ mắt nhìn hoa thêu trên khăn, một bộ vô dục vô cầu.
Quý Lục nhìn tay Quý Tứ "Ồ" một tiếng, lấy đề tài nói: "Khăn trong tay tỷ tỷ thật độc đáo, là tỷ tỷ tự tay thêu?"
Quý Tứ ngẩng đầu, lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt, đưa khăn trên tay chính mình qua: "Đây là ta tùy ý thêu. Nếu muội muội thích, sau này ta thêu cho muội muội một chiếc."
"Được được, tỷ tỷ muốn tặng, muội muội liền không từ chối." Quý Lục nhận khăn tỉ mỉ nhìn xem: "Tỷ tỷ cũng biết khả năng thêu thùa của muội muội thật sự chỉ tạm được."
Quý Vân Vi cong môi cười: "Hiện giờ, muội và Thất hoàng tử cả hôn kỳ đều đã định ra, đại bá mẫu qua một khoảng thời gian chắc chắn bắt muội thêu đồ cưới, muội xác thực phải luyện tập nữ hồng cho tốt."
Quý Lục lấy đề tài ngược lại bị giáo huấn, cười khổ một tiếng: "Tỷ tỷ tuyệt đối đừng chê cười ta. Nếu muốn ta thêu đồ cưới, áo cưới không thể mặc ra cửa là không cần phải nói, chỉ sợ gối thêu đều sẽ chọc phải kim chưa nhổ ra, ta vẫn là thành thật để phủ Nội Vụ trong cung chuẩn bị thôi."
"Muội đó!" Quý Vân Vi cuối cùng bị lời đúng lý hợp tình không biết xấu hổ này của nàng chọc cười: "Dù cho Thất hoàng tử cưng chiều muội, đồ cưới đều để phủ Nội Vụ thêu thay, nhưng mấy bộ xiêm y kia của Thất hoàng tử, muội vẫn nên thêu cho người ta chứ. Đại bá mẫu rất nghiêm khắc, xiêm y này, muội hẳn làm thế nào đều không tránh được."
Nghĩ đến từ ngày mai, Trần thị thực sự có khả năng kêu nàng ngồi trong phòng thêu nữ hồng, toàn bộ da đầu của Quý Vân Lưu cũng bắt đầu tê dại.
Nữ tử cổ đại đừng nói là từ ngày đính hôn bắt đầu thêu... Rất nhiều nhà vì để cô nương nhà mình giành được thanh danh tâm tư linh hoạt bàn tay khéo léo ở nhà chồng, sẽ để nữ tử từ ngày biết nữ hồng, liền phải bắt đầu thêu đồ cưới của chính mình. Đồ vật phải thêu, lớn có bình phong, màn giường, áo cưới, nhỏ có yếm, giày, khăn tay...
Mà nữ tử Đại Chiêu xuất giá, không biết như thế nào, lại còn có quy định bất thành văn giúp tân lang may y phục!
Kịch bản xã hội phong kiến thật thâm sâu... Quý Vân Lưu đỡ trán, thật muốn trở về thế kỷ hai mươi mốt tiếp tục làm thần côn!
A Tam đánh xe ngựa vừa ổn lại nhanh, chạy trên đường lớn trong mưa, cũng không kém. Gần nửa canh giờ liền ra khỏi kinh thành tới Ngọc Lan Lâu tại ngoại ô phía Tây.
Trong Ngọc Lan Lâu tràn đầy rực rỡ, oanh yến bay múa. Nhìn trước mắt, hoa mộc lan xinh đẹp thanh nhã, tinh xảo đặc sắc, toàn bộ nổi lên trên nền lá mới nhú ra, đa dạng tuyệt mỹ mười phần.
Vị trí phòng, hôm qua Ngọc Hành đã đặt tốt. Quản sự trong lâu nghe được thẻ bài của Cửu Nương nói, cười khanh khách dẫn hai vị tiểu nương tử Quý phủ lên phòng Hoa Quế lầu hai.
Không gian phòng ốc nơi này đều là chuẩn bị cho khách xem hoa mộc lan. Cửa sổ phía Bắc mở lớn, mái hiên kéo dài, nâng lên rộng rãi. Mặc dù hiện giờ thế mưa không nhỏ, ngồi sát cửa sổ, cũng sẽ không bị dính nước mưa.
Dưới sát cửa sổ đều là giường nệm. Ngồi trên giường nệm, tựa cửa sổ mà trông, ngắm cảnh trong mưa, giống như đặt mình trong chốn tiên cảnh Bồng Lai.