Hai người ngồi xuống bên bàn tròn đã đặt trước, trong lâu vừa dâng trà lên, bên kia Quân Tử Niệm cũng tới rồi. Hắn từ xe tiến vào trong sảnh lớn, hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.
Hắn một đường thẳng đến lầu hai, đợi tiểu nhị trong lâu mở cửa sương phòng, lại chưa gặp được Thất hoàng tử như giờ hẹn. Quân Tử Niệm xem qua một vòng, giọng nói mang theo một tia vội vàng: "Thất điện hạ còn chưa đến sao?"
Tiểu nhị đứng cúi đầu, đúng sự thật mà nói: "Tiểu nhân không biết, Quân tam gia có thể ở tại nhã gian chờ một chút."
Hiện giờ cũng không còn biện pháp khác. Quân Tử Niệm nhấc vạt áo, vượt qua ngạch cửa, vào phòng Hoa Bách. Cố Hạ đang muốn theo vào, tiểu nhị lại cản trở cười nói: "Vị tiểu ca này không bằng xuống lầu ngồi chút, bánh ngọc lan đặc sắc của tiệm nhỏ cũng coi như một món tuyệt nhất kinh thành."
Ý này chính là muốn Quân Tử Niệm một mình gặp mặt. Cố Hạ chép chép miệng, theo tiểu nhị cùng nhau xuống lầu. Lúc đi, hắn liếc nhìn một cái, vị trí phòng Hoa Bách này, là gian thứ ba lầu hai, bên cạnh phòng Hoa Quế.
Quân Tử Niệm đứng trong nhã gian cẩn thận đánh giá. Ngọc Lan Lâu này không hổ đứng đầu kinh thành, nhã gian như vậy, nếu không phải người ta xem mặt mũi Thất hoàng tử, chỉ sợ trong sảnh lớn này đều không có một vị trí nhỏ cho hắn.
Quan hệ quyền thế trong kinh, Quân Tử Niệm càng xem càng rõ ràng, đối với con đường làm quan ngày sau càng lo lắng.
Hắn ngồi xuống cạnh bàn, định một mình chờ Thất hoàng tử Ngọc Hành không biết khi nào sẽ tới. Nhưng mà, Quân tam thiếu gia mông còn chưa ngồi nóng, liền nghe được hai giọng nữ mềm nhẹ từ cách vách truyền đến.
"Tứ tỷ tỷ mấy ngày nay dần dần gầy ốm, là vì sao?"
"Phải không? Ước chừng là vì nhiều ngày nay thời tiết ẩm ướt đi."
Quân Tử Niệm mở to hai mắt, cả kinh nhảy dựng. Đây là có chuyện gì! Tửu lầu to như vậy, thế mà có thể cách không nghe được âm thanh ở nhã gian cách vách?
Đây, đây, đây... Quân tử phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe. Nhã gian cách vách rõ ràng chính là các tiểu nương tử đang nói chuyện riêng tư, một đại nam nhân như hắn làm sao có thể ở bên cạnh nghe lén!
Quân Tử Niệm nhấc chân liền muốn hướng ra ngoài cửa.
"Tứ tỷ tỷ mỗi ngày trà không nhớ cơm không nghĩ, người không biết còn tưởng rằng tứ tỷ tỷ là đang tương tư đó!"
"Lục muội muội, muội, muội đừng nói bậy!"
"Ta lại không nói bậy. Trương Ngự y cũng nói tứ tỷ tỷ mắc chính là tâm bệnh. Tâm bệnh này có phải là tứ tỷ tỷ đang tương tư vị công tử cứu mạng mấy ngày trước đây hay không?"
"Lục muội muội!"
"Nếu không tứ tỷ tỷ nói cho ta, Quý phủ chúng ta mấy ngày gần đây bà mối tới cửa cầu hôn tứ tỷ tỷ nhiều như thế, tứ tỷ tỷ có vừa ý nhi lang tốt một nhà nào?"
Lời nói đến đây, Quân Tử Niệm đang đi đến cạnh cửa muốn đẩy cửa ra bỗng nhiên dừng tay lại!
Quý phủ, tứ tỷ tỷ, lục muội muội...
Chẳng lẽ là, chẳng lẽ trong nhã gian cách vách chính là tứ nương tử và lục nương tử Quý phủ?
Quân Tử Niệm càng nghĩ càng loạn, ngây ngốc đứng trước cửa, tiến lùi đều không được.
Trong phòng Hoa Quế, Quý Vân Vi vừa nghe loạt lời nói này của Quý Vân Lưu, sắc mặt càng thêm đỏ hồng, sắc đỏ kia vẫn luôn lan đến sau lỗ tai. Nàng rũ mắt nhẹ giọng nói: "Lục muội muội, ta, ta, việc hôn nhân của ta, hoàn toàn do phụ thân và mẫu thân làm chủ."
"Tứ tỷ tỷ," Giờ Mùi nhị khắc cách vách sẽ có người, chuyện này Quý Lục tự nhiên đã biết trước. Hiện giờ người đã kêu ra, máy hát cũng đã mở, nếu còn không hỏi đến cùng, làm người có tình chung quy thành quyến thuộc, nàng sau này cũng đừng ra gặp người. "Việc gả cưới, chính là cả đời. Nếu gặp phải người không phải phu quân trong lòng chính mình, tỷ thật sự có thể đối mặt với hắn cả đời? Nếu trong lòng của hắn không có tỷ, sau khi cưới tỷ, một di nương lại một di nương mà nâng vào hậu trạch, tỷ thật sự có thể chịu đựng?"
Sắc mặt tứ nương tử vì những lời này, lại từ đỏ chuyển trắng, nàng ấy rũ mắt nắm khăn không nói.
Quý Lục vươn tay phủ lên bàn tay bị nắm đến khớp xương trắng bệch kia: "Nếu trong lòng tứ tỷ tỷ có ý trung nhân, vì sao không nói cho tổ mẫu và nhị bá mẫu, để bọn họ làm chủ cho tứ tỷ tỷ?"
Ở phòng cách vách, Quân Tử Niệm cũng vì câu hỏi này của Quý Lục mà cả trái tim nhấc lên. Trong lòng tứ nương tử có phải thật sự có ý trung nhân hay không? Nếu nàng thật sự có ý trung nhân, vậy ngày sau hắn trúng cao trung, có phải cũng không thể tới cửa cầu hôn hay không?
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ dẫn ra vô tận tâm sự của tứ nương tử. Lòng nàng tràn đầy đau nhức, toàn thân run rẩy, giương miệng mấy lần, lại không nói ra được một câu.
Nước mắt từ vành mắt lăn ra, nhỏ giọt trên bàn tay Quý Vân Lưu. Nước bắn ra, nóng bỏng người.
"Tứ tỷ tỷ," Quý Vân Lưu từ chỗ cổ nàng ấy lộ ra, thấy được tơ hồng treo bạch ngọc chính mình từng đeo lên thay nàng, thở dài nói: "Nếu tỷ chưa tháo bạch ngọc kia xuống, thể hiện trong lòng tứ tỷ tỷ đã nhận định người nọ. Hôn nhân đại sự tuy nói phải nghe lời cha mẹ, nhưng tổ mẫu và nhị bá mẫu thương tỷ như vậy, nhất định sẽ không chia rẽ bọn tỷ."
Tinh thần hoảng hốt của tứ nương tử rốt cuộc bị một câu đâm trúng trọng tâm nói đến hỏng mất. Nàng ngẩng đầu, đứng dựng lên, thối lui vài bước, toàn thân run rẩy nửa ngày, cuối cùng nói: "Dù cho ta đeo bạch ngọc của người nọ thì thế nào, hắn không lưu tên, không lưu họ, đã cứu ta lại chỉ lưu lại một khối ngọc... Ta, ta, ta tình nguyện hắn không cần để lại một khối ngọc bội như vậy..."
Lệ nóng cuồn cuộn từ trong mắt Quý Vân Vi chảy xuống, lăn đến trong miệng, một mảnh mặn đắng: "Mỗi đêm trong mộng của ta đều là hắn. Hắn ở lúc nguy nan cứu giúp ta, chỉ cần một phần ơn cứu mạng, ta ghi tạc trong lòng, cả đời đều sẽ không quên... Nhưng mà hắn lại, lại giống như nhạn bay qua không vết tích. Hắn là cảm thấy, cảm thấy tâm ý của ta không đáng một đồng, hay là, hay là lưu lại một khối ngọc bội bồi thường trong sạch của ta liền... Mỗi khi ta nhớ tới hắn đều sẽ sợ hãi, có phải trong nhà hắn sớm đã cưới vợ, đính hôn hoặc có ý trung nhân hay không..."
Tim Quý Tứ nương tử như đao cắt, trên mặt xanh trắng không có chút máu. Nàng kéo bạch ngọc từ trong vạt áo ra, ấp úng nói: "Ta, ta muốn nói cho a nương nói cho tổ mẫu, trong lòng ta không trinh, trộm ái mộ nam tử xa lạ, danh tiết toàn bộ hủy hoại. Ta muốn, ta muốn đợi sau khi tứ ca ca tham gia thi hội, đến đạo quan vấn tóc cả cuộc đời này..."
Mẹ nó, tư tưởng phong kiến không tốt! Lúc này nếu cách vách không có ai, phải xảy ra chuyện lớn rồi! Quý Vân Lưu vừa định đứng lên, nắm lấy tay Quý Vân Vi mở miệng khuyên bảo.
Phần phật!
"Vách tường" bên cạnh trực tiếp lật ngã!
Ầm vang!
Tường mỏng như bình phong sập trên mặt đất trong phòng Hoa Quế. Một trận gió lớn theo tường lật ngã đến rồi qua đi, hai người liền nhìn thấy Quân Tử Niệm đứng ở cách đó không xa!
Ba người an tĩnh không tiếng động, toàn bộ hình ảnh dừng ở nơi đó, trừng mắt nhìn nhau.
Ngay cả Quý Vân Lưu, cũng bị quang cảnh này làm hoảng sợ, đầu óc thiếu chút nữa không xoay chuyển kịp, đều phải quá tải rồi!
Lợi hại, Thất gia của ta! Phương thức đơn giản thô bạo lên sân khấu như vậy của tam thiếu Quân gia quả thực vô cùng mạnh bạo!
Quân Tử Niệm đứng trước tường mỏng đã sập, thấy bức tường mà tay chính mình vừa đặt nhẹ một cái liền ngã, lòng tràn đầy mê mang kinh ngạc. Hắn trước sau không rõ, tường này làm sao nhẹ nhàng vừa chạm liền sập mất!
Hắn vốn tự nhận là một kẻ chính nhân quân tử, bởi vậy sau khi cứu cô nương Quý phủ, mới vì danh tiết của nàng mà suy xét, xem như chuyện này chưa từng phát sinh, cái gì cũng không nói. Nhưng hắn không nghĩ tới, thì ra lại thành tội nhân bạc tình nhạt nhẽo nhất!
Nếu Quý tứ nương tử bởi vì chính mình mà muốn đến đạo quan vấn tóc cả đời này, hắn chính là ác nhân thiên cổ, chết không đáng tiếc!
Mới vừa rồi, trong đầu hắn, trong lòng hắn, tất cả đều là muốn chính miệng giải thích chuyện này với Quý Vân Vi, cho nên không tự giác mà đặt tay lên tường một chút... Nhưng kết quả là, kết quả chính là thản nhiên gặp nhau!