Quỳnh Vương đã quen cần kiệm chi phí ăn uống, tam thiếu Tạ gia vào ở đối với hắn mà nói thật giống như đưa than ngày tuyết, khiến hắn cảm động! Không chỉ có thức ăn ngon, ngay cả chăn nệm đều được người Tạ phủ dẫn tới thay đổi thành gấm vóc. Gấm vóc kia, sờ lên trơn mềm tay đều không dừng được. Tấm lót dưới thân, tấm đắp trên người, tựa như ngủ trong nước, làm hắn đêm tối ngay cả mộng cũng không gặp!
Cuộc sống này đối với Lục hoàng tử mà nói, ngày xưa cả nghĩ cũng không dám nghĩ! Quả thực là trong một đêm, như diều gặp gió lên chín vạn dặm!
Ngày mốt chính là thi hội. Tạ Phi Ngang ở trong thư phòng, nghe tiếng mưa rơi tí tách, sửa xong một chữ cuối cùng trong sách lược Thất hoàng tử yêu cầu, duỗi người: "Thật là... Chong đèn khổ đọc, cuối cùng đã viết xong!"
Thật không dễ dàng, ngoại trừ yến ngắm hoa phủ Trưởng công chúa, hắn thật đúng là mười ngày chưa từng ra khỏi phủ Quỳnh Vương cỏ mọc thành cụm này! Viết nhiều sách lược như vậy, đến cuối cùng, hắn thật là nhìn đến chữ cũng muốn phun ra.
Ngọc Hành đưa tay cầm lấy giấy Tuyên Thành, nhìn kỹ văn chương bên trên: "Văn chương này của ngươi, nếu muốn được tam giáp trong thi đình còn phải nhìn xem ý cha ta."
Đời trước, Trạng Nguyên lần này tất nhiên là Trương nhị lang. Văn chương của hắn ta từng làm Hoàng Đế kinh ngạc vì tài hoa tuyệt diễm, hạ lệnh dán ở nơi yết bảng khoa cử, để chúng sĩ tử thiên hạ viết lại bình luận tưởng thưởng.
Đời trước, Ngọc Hành tất nhiên giống với những học sinh đó, một chữ không sót học thuộc văn chương này. Hiện giờ một câu một chữ, toàn bộ để Tạ Phi Ngang viết ra, làm thay hắn ta!
Dù sao, Trương nhị lang vì chuyện từ hôn, trong vòng mười năm đã không thể lại tham gia khoa cử, quản văn chương của hắn ta là ai viết ra trước.
Nếu khẩu vị của Hoàng Đế một đời này chưa thay đổi, Trạng Nguyên văn đời này, có lẽ vẫn là một trang này!
"Thất gia, nếu văn này vẫn không thể lọt vào mắt Hoàng Thượng, vậy ta cũng không có biện pháp, không phải sao? Đề mục này, tuy ta có thể viết, nhưng xác thật viết không ra được văn cụ thể lại hoa lệ như thế. Sau này nếu vào Hàn Lâm Viện, ta cũng sợ hãi lộ ra dấu vết gì trước mặt đồng liêu." Tạ Tam tâm tư thông thấu kín đáo, làm việc không lọt giọt nước. Hắn không biết Thất hoàng tử rốt cuộc là từ đâu có được đề thi khoa cửa, thế mà cả đề thi đình đều đưa cho hắn viết! Nhưng Thất hoàng tử không nói, những thứ này chính mình đều không nên hỏi, nuốt trong bụng là được!
Ngọc Hành cầm giấy Tuyên Thành, gấp gấp, duỗi tay lại tùy ý bỏ vào trong lư hương bên cạnh. Giấy Tuyên Thành tràn ngập chữ viết rất nhanh liền bị thiêu cháy bên trong lư hương, một ngọn lửa phừng lên, toàn bộ trang giấy hoá thành một đám tro tàn. Sau một lát, chữ viết bên trên cùng với giấy Tuyên Thành không thấy bóng dáng, giống như chưa bao giờ xuất hiện trên đời này, biến mất sạch sẽ.
Ngọc Hành nói: "Ngươi là học sinh Quốc Tử Giám, có học vấn thật. Ngày sau vào Hàn Lâm Viện có gì đáng sợ. Nếu gặp người ngoan cố tìm tòi nghiên cứu, đẩy hết cho ta là được."
Bộ dáng vẻ "Đứng đầu thiên hạ" này của Thất hoàng tử, khiến lòng Tạ Phi Ngang bình phục. Nguyên nhân chính là vì Ngọc Hành vẫn luôn lấy thái độ chắc chắn khiến hắn viết những văn chương này, hắn mới không ngủ không nghỉ, hàng đêm chong đèn liều mạng.
Tuổi trẻ đắc chí, ai không có tình cảm mãnh liệt cùng khát vọng đầy cõi lòng!
Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.*
*Trích từ bài "Vọng nhạc" của Đỗ Phủ.
Những thứ này, đều là Thất hoàng tử Ngọc Hành cho hắn. Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết!
Tạ Phi Ngang ngẩng nhìn giấy Tuyên Thành bị thiêu đốt thành tro, cảm giác lòng bàn tay hơi ướt, há mồm thì thầm: "Lòng thần như chiếc nam châm, xoay đâu rồi cũng phương Nam hướng về.*"
*Trích từ "Dương Tử giang" của Văn Thiên Tường.
Đây là thề sống chết tỏ lòng trung thành của chính mình.
Thất hoàng tử liếc hắn ta một cái, đứng lên, không để bụng mà sửa lại ống tay áo của chính mình, đi ra ngoài: "Ngươi cũng thật biết làm ra vẻ chút tính tình của nữ tử."
A ha?
"..." Tạ Tam nhất thời cứng họng. Đây, đây, đây, lúc trước vì một Quý lục nương tử, rốt cuộc là ai làm ra vẻ tính tình chứ!
Thôi, mặt mũi Thất hoàng tử quan trọng, mặt mũi quan trọng...
............
Đã nhiều ngày đều là mưa xuân tí tách, mưa lâu rồi, cả trong không khí đều toát lên một mùi ướt át, khiến người vừa phiền lại nóng nảy, nơi nào cũng không muốn đi.
Nhưng cho dù trời mưa thời tiết như vậy, cũng không ngăn được những bà mối trong kinh thành đến Quý phủ cầu hôn.
Đã nhiều ngày bà mối đến cầu hôn cho các nương tử trong phủ thật sự đông đảo. Không chỉ Quý Vân Diệu, ngay cả Tống Chi Hoạ vị biểu cô nương ở nhờ này cũng có người tới cửa cầu hôn, càng đừng nói đích nữ chân chính Quý Vân Vi.
Trần thị đã nhiều ngày gặp khách, gặp đến mắt đều chua xót. Nhà có chuyện mừng tốt thì tốt, nhưng luân phiên lại đây như vậy, cũng thật là ăn không tiêu!
Thất nương tử từ sau khi thấy Thất hoàng tử ôm ấp thân cận Quý Lục, lại bị một trận cực kỳ vô tình của Hà thị nói toạc ra, thật ra thu liễm mấy ngày. Nàng ta đợi trong Khuynh Vân Viện, nơi nào cũng không đi, cả ngày xé vải làm thành hình nộm, trên người hình nộm treo bát tự, đúng là bát tự của lục nương tử Quý phủ đã cưỡi hạc về Tây!
Biểu cô nương nghe những nhà tới cửa cầu thân đó, mày nhíu lại thật sâu, cả ngày nắm khăn trong lòng lo lắng. Trong những nhà cầu thân này, lớn nhất cũng chỉ là quan nhỏ thất phẩm... Người như vậy, lão phu nhân có thể nào cảm thấy đó đã là nhà cực tốt, liền dễ dàng đính hôn cho nàng hay không?
Ngày này, sau giờ Ngọ, Quý Vân Lưu đứng trước cửa tròn Hoa Hoàn Viện, xem tứ nương tử một mình ngồi nghe mưa rơi ở đầu kia, thấp giọng hỏi Bồng Bồng bên cạnh: "Tứ tỷ tỷ mỗi ngày đều ngồi như thế?"
"Từ sau khi tứ nương tử tỉnh lại liền như thế..." Bồng Bồng miệng đầy thương tâm khổ sở: "Sau giờ Ngọ, tứ nương tử luôn ngồi trên ghế mây trong viện, nhìn mưa rơi tí tách kia phát ngốc. Nếu không gọi cô nương, cô nương có thể một mình ngồi cả ngày."
"Lục nương tử, người mau giúp đỡ ngẫm lại biện pháp, tứ nương tử hiện giờ trà không nhớ, cơm không nghĩ, lúc này mới bao lâu, cả người đều gầy một vòng. Mắt thấy quần áo ngày xưa treo vào trên người, thùng thình, làm người nhìn cũng thật đau lòng!" Bồng Bồng thở dài một hơi, mày đều sắp nhíu lại cùng nhau.
Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ.*
*Trích từ "Trường tương tư" của Lương Ý Nương.
Tứ nương tử từ nhỏ đến lớn, nào biết ý tương tư. Hiện giờ chỉ là vừa nếm, liền không ngăn được, không quên được.
Quý Vân Lưu thở dài một tiếng, không hề đi vào. Nàng trực tiếp ra khỏi Hoa Hoàn Viện, ngửa đầu nhìn chân trời phía Tây.
Nước mưa, tựa như nước mắt, dường như trời cao đang nói cho mọi người, nó đã nhiều ngày cũng là nỗi lòng ưu thương.
Quý Lục phân phó Cửu Nương: "Ngươi đi tìm Thất gia một chuyến, nói ngài ấy ngày mai sắp xếp thời gian, nghĩ biện pháp mang theo tam thiếu Quân gia và tứ tỷ tỷ gặp mặt một lần. Chỉ cần nói khoa cử sắp tới, một người đứt ruột tan nát cõi lòng, một người mất hồn hao tổn tinh thần, cuối cùng là việc không tốt đẹp."
Ngày mai thuộc Mộc, Thủy sinh Mộc, lại thêm không trung mang mưa, lúc này Thủy Mộc tương sinh. Trong Thủy có Mộc, trong Mộc có Thủy, Thủy Mộc tương sinh, sinh sôi không ngừng, là ngày lành gả cưới.
Cửu Nương lên tiếng lãnh mệnh mà đi.
Thất hoàng tử ở phủ Quỳnh Vương nhẫn nhịn dùng qua cơm tối, liền nghe Ninh Thạch bẩm báo ý của Quý Vân Lưu do Cửu Nương truyền đạt lại.
Mặt mày vừa chuyển, hắn "Ừm" một tiếng.
Khoa cử sắp tới, nếu Quý Lục nói hai người tình ý hợp nhau, lại tương tư khắc cốt, đem việc này làm sớm chút cũng tốt. Lược bớt ngày sau Quân Tử Niệm rớt bảng về núi, hắn thiếu đi một người trợ giúp.
Ngọc Hành nói: "Trở về nói cho Cửu Nương, này mai để Vân Lưu mang theo Quý tứ nương tử, giờ Mùi một khắc gặp nhau tại phòng Hoa Quế Ngọc Lan Lâu ở ngoại ô phía Tây."