Dùng cơm trưa xong, đoàn người cả nghỉ trưa cũng không cần, đã lần nữa lên xe ngựa chuẩn bị lên núi. Chỉ vì ngày mai chính là ngày tìm hiểu đạo pháp, mà từ thôn trang này lên núi còn cách hơn nửa ngày. Nếu nghỉ ở nơi này một đêm, ngày mai nhất định không đuổi kịp tiết truyền đạo sáng sớm.
Ra khỏi cửa thôn trang, xe ngựa cũng đã sửa sang lại thỏa đáng, đều chờ ở cửa.
Trần thị nhìn bốn tiểu nương tử tuổi thanh xuân, cười một tiếng, nhu hòa nói: "Bốn người các con tuổi xấp xỉ, ngày thường cũng không hay đi lại, hiện tại ngồi chung một chiếc xe ngựa, vừa lúc có thể tăng thêm tình tỷ muội, sau này giúp đỡ lẫn nhau."
Bốn người đồng thời uốn gối hành lễ nói tiếng 'vâng', trước sau lên xe ngựa.
Trong xe ngựa không lớn, bốn cô nương thân hình mảnh khảnh ngồi vào tuy không tính chen chúc, nhưng cũng không còn chỗ dư thừa. Tứ cô nương lên xe trước, sau chính là thất cô nương.
Quý Vân Lưu nhìn vị biểu cô nương này, cười cười, hơi duỗi tay nói: "Mời Tống tỷ tỷ lên xe trước."
Tống Chi Họa vội vàng nói: "Vẫn là lục muội muội lên xe trước đi."
Quý Vân Lưu thấy mặt nàng ta ửng đỏ, có vài phần ngượng ngùng có vài phần xấu hổ lại có vài phần cẩn thận, biết nàng ta là người lòng tự trọng rất mạnh, trong lòng lại tự ti, cũng không hề nhường nữa, được Hồng Xảo đỡ, lên xe ngựa.
Tuy xe ngựa không phải mới tinh, nhưng cũng được suy xét rất tỉ mỉ. Toàn bộ bên trong phủ kín sợi bông tơ lụa mới, mành che đều là lụa mỏng, ánh sáng có thể hơi xuyên vào, lại không chói mắt.
Trong xe, Quý thất cô nương và Quý tứ cô nương đã phân ra ngồi hai bên. Hai người đều ngồi phía bên trong xe, dựa lên gối nhỏ bằng tơ lụa.
Quý Vân Lưu đi vào, ngồi xuống bên này của Quý thất cô nương, đưa tay ra ngoài cho Tống Chi Họa: "Tống tỷ tỷ, ta kéo tỷ."
"Đa tạ lục muội muội." Tống Chi Họa đưa tay cho Quý Vân Lưu, thêm sự trợ giúp của nha hoàn Tử Nhiễm, nhấc làn váy giẫm bục gỗ, lên xe ngựa.
Quý Thất thấy Tống Chi Họa, lập tức vẫy tay: "Tống tỷ tỷ, tới ngồi bên này của ta."
Bên cạnh nàng ta.. Giờ phút này không phải chính là Quý Vân Lưu đang ngồi?
Tống Chi Họa xấu hổ cười, rồi đến bên cạnh Quý tứ cô nương ngồi xuống: "Đa tạ thất muội muội."
Thấy nàng ta ngồi xuống ở phía bên cạnh Quý Tứ, Quý Vân Diệu ngồi thẳng thân thể, vừa định nói 'Quý Vân Lưu ngươi dịch mông chặn đường', lại nghe Quý Lục đã cười với Tống Chi Họa: "Xá muội tuổi nhỏ, Tống tỷ tỷ không cần để ở trong lòng."
"Sẽ không." Tống Chi Họa lại cười.
Quý gia hiện giờ có một vị Thượng Thư đại nhân nhất phẩm, cũng coi như nhà mới nổi nóng bỏng tay trong triều. Nàng ta người gia đạo sa sút như vậy, tự nhiên không dám bộc lộ tính tình trước mặt tỷ muội Quý gia. Dù cho lúc trước ở trong tòa nhà, thất cô nương đã một lần cố ý vô tình trào phúng nàng ta keo kiệt, nàng ta cũng chỉ có thể đánh nát răng nuốt vào bụng, chịu đựng!
Quý Vân Diệu bỗng nhiên nghe được lời của Quý Vân Lưu, mặt đều phát sốt. Nàng ta tuổi còn nhỏ? Nàng ta chỉ nhỏ hơn Quý Lục mấy tháng mà thôi, muốn nói tuổi còn nhỏ, nàng mười ba tuổi chẳng lẽ rất lớn sao? Nàng chắn vị trí người khác, nhất quyết phải ở trước mặt ngại mắt chính mình, vậy mà còn nói chính mình không hiểu chuyện!
Mắt liếc sang Quý Vân Vi bên kia, vẻ mặt tỷ ấy dường như cũng không vui nhìn nàng ta, ý bảo nàng ta không cần ở đây làm mình làm mẩy.
Quý Vân Diệu thấy Quý Lục lại gần gối nhỏ, hơi nhấc cửa sổ xe xem cảnh sắc bên ngoài, dáng vẻ nông phụ nông thôn chưa hiểu việc đời vào thành, cuối cùng vẫn căm giận mà áp xuống tức giận đầy mình, trên mặt lại cười: "Lục tỷ tỷ ở thôn trang sợ là chưa từng nghe qua một ít chuyện thú vị trong kinh thành, ta kể cho tỷ tỷ một chút được không?"
Phải rồi, phải khiến cho Quý Lục mất mặt, không cần lộ rõ chính mình chán ghét nàng như vậy, chỉ cần nói cho nàng một chút chuyện trong lòng nàng nhớ nhất, mài chút nhuệ khí của nàng không phải tốt rồi sao?
Quý Vân Lưu không quay đầu, cũng không có nửa phần biểu tình dư thừa, mặt như cũ hướng ngoài xe ngựa, nhẹ giọng lên tiếng: "Thất muội muội có hứng thú thì nói một chút đi."
Vì thế, Quý Thất dựa vào gối đầu, bắt đầu kể: "Tháng trước, Nhị hoàng tử đại hôn, ở phủ Cảnh Vương bày yến hội, lục tỷ tỷ không biết, một ngày kia bên trong hậu viện thật náo nhiệt.."
"Thất muội muội!" Tứ cô nương nghe được mở đầu, đã lập tức lên tiếng nhắc một câu.
Quý Thất rõ ràng là muốn kể chuyện Trương Nguyên Hủ xuống nước cứu tứ cô nương Trang gia. Quý Vân Vi vẻ mặt hận sắt không thành thép. Nàng ấy tuy không phải trưởng nữ Quý gia, nhưng từ nhỏ có quan hệ tốt với trưởng nữ của đại bá phụ Quý Vân Quyển. Nàng theo tỷ ấy, cũng biết chuyện cùng chung vinh hoa cùng chung tổn hại. Hiện tại sao nhìn được Quý Thất gây chuyện với người trong nhà, dùng thủ đoạn như vậy!
Quý Thất mở đầu đề tài này, sao có thể sẽ dừng lại như vậy. Liếc nhìn tứ cô nương một cái, nàng ta lại tiếp tục cực kỳ vô tội cười nói: "Tứ tỷ tỷ, tỷ nói ngày ấy có phải đặc biệt náo nhiệt hay không? Trời tháng ba muôn hoa đua thắm khoe hồng, hồ nước lạnh lẽo, mà Trang tứ cô nương lại rầm một tiếng đã rớt vào trong hồ nước lạnh băng kia."
Quý Vân Lưu quay mặt lại, nổi lên hứng thú với câu chuyện phiếm này, nghiêng tai lắng nghe.
Thấy nàng quay đầu, Quý Thất cười càng thêm vui sướng: "Lục tỷ tỷ, tỷ đoán xem chuyện thế nào. Trang tứ cô nương là người còn yêu kiều hơn cả hoa đấy! Một cô nương, ngã xuống hồ nước như vậy còn không bị đông chết?"
Nàng ta làm đoạn dạo đầu nhiều như vậy, Quý Vân Lưu ngược lại cười lên: "Phải rồi, sau đó thế nào?"
"Sau đó à," Quý Thất nghiêng thân thể về trước, cách Quý Lục gần một chút, hơi thở như lan, "Sau đó, nhị lang Trương gia một cú phấn đấu quên mình, đã nhảy xuống hồ cứu Trang tứ cô nương. Trời tháng ba giá rét, nhị lang Trương gia ôm trọn Trang tứ cô nương bơi trở về bờ, kéo người lên.. Ôi ôi, thật là kéo lên, đi khắp một hồ kia.. Vì thế, tài tử giai nhân còn không phải thành ra một đoạn giai thoại như vậy sao!" Nói, nàng ta vui sướng cười: "Lục tỷ tỷ, tỷ có biết là Trương gia nào không? Đúng là Lại Bộ Thị Lang đương triều, Trương gia kia đấy!"
"Thất muội muội!" Tứ cô nương lần này thật sự bực mình, "Muội sao có thể ở đây nói năng bậy bạ, cẩn thận ta nói cho tổ mẫu, để người phạt muội quỳ từ đường!"
Quý Thất thấy tứ tỷ thật sự tức giận, bèn bĩu môi, dựa trở lại trên gối nhỏ, không nói nữa. Dù sao nên nói đều nói rồi, mục đích của nàng ta chính là làm Quý Vân Lưu - nông phụ ở nông thôn này biết, Trương Nguyên Hủ người đính hôn với nàng đã tính toán cưới người khác, là đủ rồi! Dốc hết tâm can nôn ra máu nôn chết chính Quý Vân Lưu, vậy không phải là đủ rồi?
Thấy nàng ta không hề kể nữa, Quý Vân Lưu cười nói với Quý Vân Diệu: "Sau đó thế nào? Thất muội muội, sau đó thế nào?"
Hả? Còn có sau đó?
Quý Vân Diệu lại quay đầu nhìn Quý Vân Lưu. Khoé mắt nàng cong cong, một bộ tò mò, tựa hồ hoàn toàn không biết tâm tư muốn làm nàng mất mặt của chính mình.
"Sau đó?" Quý Vân Diệu chuyển động tròng mắt, nhìn Quý tứ cô nương, cong môi cười. Nụ cười này tựa hồ muốn nói cho tứ cô nương: Hiện tại là Quý Vân Lưu tự mình tìm xấu hổ, chuyện không liên quan đến ta đấy.
Tứ cô nương Quý Vân Vi nhìn Quý Vân Lưu, than khẽ. Lục muội này thật sự hồ đồ đến mức này?
Vừa rồi nghe được nhị lang Trương gia nhảy hồ cứu Trang tứ cô nương, tài tử giai nhân gì đó, không phải nên rõ ràng toàn bộ sao, vậy mà còn hỏi sau đó? Đây không phải là tự tìm mất mặt sao?